- Lão gia, Phu Nhân, Thiên Yết tiểu thư đã tỉnh lại rồi ạ.
- Thiên Yết tỉnh rồi? Tốt quá, chúng ta đi nào các con.
Thế là mười ba người đi đến nơi Thiên Yết đang ngồi trên giường. Cô ngồi đó, rất bình thản, như cô chưa từng phục độc hay ngất xỉu vậy.
- Tiểu Yết, cậu khỏe rồi chứ...
Thiên Bình sốt sắn hỏi, mọi khi toàn cô bạn thân này lo lắng cho cô, hôm nay đến lượt cô phải chăm sóc lại cho Yết. Thiên Yết kẽ gật đầu nhìn Bình Nhi rồi quay sang tổ phụ, tổ mẫu của mình hỏi tình hình hiện tại. Duy, chỉ có Song Tử là nãy đến giờ cô không hề nhắc đến. Anh không quan tâm mấy chuyện tàm phào đó, bây giờ với anh, Thiên Yết hồi phục là quan trọng nhất.
- Thiên Yết, em thật sự ổn rồi chứ, còn đau chỗ nào không?
Cô quay sang nhìn Song Tử
- Anh... Anh là ai? Tôi... Có quen biết với anh sao?
- Thiên Yết, em làm sao thế? Là anh đây, Song Tử đây, Nguyễn Long Song Tử của em đây, em không nhớ sao?
- Không, tôi không nhớ là mình có quen biết anh! Song Tử? Tôi không ấn tượng.
- Thiên Yết à, em... Thật sự không nhớ sao? - Thiên Yết, tại sao vậy Thiên Yết, tại sao ai em cũng nhớ nhưng lại quên mất anh cơ chứ. Song Tử bây giờ vô cùng sốt sắn, anh nắm lấy đôi vai bé nhỏ của Thiên Yết nhưng bị cô vựt ra.
- Xin lỗi, anh tôn trọng chút đi...
Đúng lúc, tì nữ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/12-chom-sao-va-hanh-trinh-nguoc-thoi-gian/3135739/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.