Chương trước
Chương sau
- Tiểu Yết, em làm ơn hãy tỉnh lại đi, anh... Sẽ không sống nổi mất...

Mặc kệ các sao chữa trị, cầu nguyện, van xin, Thiên Yết vẫn nằm yên bất động, ngoại trừ sắc môi đã bắt đầu hồng hào, còn lại thì không có dấu hiệu tỉnh lại nào! Sao lại như thế chứ, độc đã giải rồi mà. Trần phu nhân ngồi cạnh Yết, đôi bàn tay vuốt qua má cô, từng giọt nước mắt đang lăn dài trên khoé mắt người phụ nữ trưởng thành.

- Yết à... Mẫu thân con đã bỏ ta mà đi, con đừng như vậy mà... Con còn chưa nhận tổ, quy tông cơ mà...

Mọi người đồng loạt thở dài thườn thượt rồi nhẹ nhàng đong cửa ra ngoài. Chuẩn bị cho " phiên toà" xét xử con ả Quân Chi kia. Các sao về phòng chỉnh tề trang phục, tháo bỏ bộ đồ rách rưới trước đó thay vào đó là những bộ y phục thướt tha bằng lụa thượng hạng. Mỗi người mỗi vẻ nhưng cái phong cách cao quý đó, cái vẻ giản dị tinh khiết đó quả thật khó ai bì kiệp.

~ chính đường Trần Gia~

Quân Chi vẫn ngồi trên chiếc ghế cho đại tiểu thư, các sao vẫn đứng đó nhưng... Không khí không còn như lần đầu họ gặp nữa. Không còn nụ cười của Xử Nữ, câu chào hỏi của Thiên Bình hay ánh mắt đào hoa của Song Tử; Tất cả chỉ còn là mười một khuôn mặt lạnh tanh không chút lay động. Còn Quân Chi? Vẻ ngạo mạn lúc đó giờ đã được thay thế bằng vẻ run rẩy pha chút sợ sệt trước mười ba đôi mắt đang muốn ăn tươi nuốt sống mình ( thêm hai vị chủ nhân Trần gia nữa)

- Ngươi, thật ra ngươi là ai? - Trần phu nhân đẩy ả xuống sàn, giận dữ hỏi.

- Tôi... Tôi là Hạ Lan Thiên Tích.

- Ngươi đến đây với mục đích gì?

- Tôi không biết, tôi không nhớ

- Người đâu, nghiêm hình tra khảo cho ta - Trần lão gia ra lệnh

Mặt Quân Chi tái xanh, ả ôm đầu và bắt đầu khóc lóc thảm thiết. Đôi mắt trợn tròn chứa đầy sự sợ hãi.

- Tôi không biết, tôi không biết, tôi... Thật sự không nhớ mà... - Xong, ả xỉu luôn ( ô, thế là không bị gì nữa à)

Các sao nam phải khênh cái bao tải nặng gần 50kg ấy về khuê phòng. Sao khi xem xét Cự Giải cùng Bảo Bình gương mặt ưu tư bước ra ngoài, nơi mười một con người đang chờ đợi. Lặng lẽ thờ dài, Cự Giải thầm nghĩ: thật ra ai đã làm chuyện này cơ chứ.

Quân Chi bị mất trí nhớ, cô ta bị xoá trí nhớ. Rõ ràng là hoàn toàn không biết gì cả, chỉ chịu sự sai khiến của người khác. Có lẽ, cô ta chỉ nhớ được cái tên Hạ Lan Thiên Tích của mình mà thôi. Nhưng là ai chứ? Họ có mục đích gì cơ chứ?

- Trần lão gia, Trần phu nhân, hai người có biết gì về gia tộc Hạ Lan không ạ - Thiên Bình

- Gia tộc Hạ Lan... À, đó là một gia tộc có thế lực, nửa năm trước đã bị tổ chức Kháng Hoàng tiêu diệt - Trần Lão gia

- Là trước khi Quân Chi đến đây vài ngày... - Trần phu nhân suy nghĩ một chút rồi lên tiếng tiếp lời ông.

- Cái gì???? Tổ chức Kháng Hoàng????

Là tổ chức Kháng Hoàng sao? Chúng có mục đích gì cơ chứ. Còn cô gái Quân Chi hay còn gọi là Hạ Lan Thiên Tích kia, thật ra cô ấy là ai? Thật là lắm chuyện, xem ra chúng ta còn phải ở Trần gia này dài dài đây. Còn cậu nữa Thiên Yết à, làm ơn, xin cậu hãy mau mau tỉnh lại giùm tụi mình đi, tui mình lo chết đi được, haizzzz.

Roài,

Little Butterfly
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.