Khu vực nghỉ ngơi bên cạnh sảnh khách sạn, Giang Nhất ôm con gái ngồi đó dỗ dành rất lâu mới nín khóc, nhưng lòng anh vẫn khó mà bình tĩnh lại, hay chính xác hơn là đang lo lắng.
Biết rằng có lẽ Sở Bắc Hành sẽ kể lại mọi chuyện năm năm qua cho Yến Nam Sâm, nhưng kể rồi thì sao?
Anh trở về không phải để mè nheo, nũng nịu, khóc lóc với Yến Nam Sâm, khi trở về, trong đầu anh thậm chí còn tự động phát nhạc nền phim trả thù, anh muốn hắn thấy dù không có Yến Nam Sâm thì năm năm qua anh vẫn sống rất tốt.
Điều khiến anh bất ngờ là Yến Nam Sâm không sống phóng khoáng như những gì Sở Bắc Hành nói. Anh đã định lạnh nhạt đến cùng, nhưng khi ở quá gần Yến Nam Sâm, anh vẫn không nhịn được mà cay cay khóe mũi.
Có lẽ do sự quyến luyến vô thức này, cùng với sự tấn công mạnh mẽ của Yến Nam Sâm, khiến anh muốn kháng cự nhưng lại bị bản năng thôi thúc không thể chống đối.
Nhưng ban nãy, Yến Nam Sâm lại nổi nóng đánh Sở Bắc Hành.
Chuyện này anh ngàn vạn lần không nên kéo anh ta xuống nước, để Yến Nam Sâm hiểu lầm. Sở Bắc Hành đã giúp anh nhiều năm qua, như bạn bè, như anh em, hơn nữa còn là người hướng dẫn tâm lý vừa động viên, vừa ủng hộ anh trong lúc anh tuyệt vọng nhất.
Anh dựa vào lưng ghế, ôm chặt con gái, thở dài một tiếng, hối hận nhắm mắt lại.
Đáng lẽ không nên mắc mưu của Sở Bắc Hành.
"Ba, lúc nãy người đánh bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1122-dieu-dieu-tho/5046294/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.