Nói không thắng được với Lương Nặc, cả nhà chỉ có thể đồng ý cho Lương Nặc sinh thường.
Bắc Minh Dục luôn ở bên cạnh cô sợ cô bất ngờ sẽ sinh, nhưng thời gian sinh dự kiến đã ở trước mắt vậy mà cô không có chút phản ứng nào, không hề giống với những sản phụ sắp sinh.
Buổi chiều ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng đã có một cơn đau.
Mặc dù đã có một lần sinh nghiệm sinh non, nhưng cô vẫn cảm thấy chân tay luoogsn cuống, chỉ sợ xảy ra điều gì bất ngờ không kiểm soát được.
“Thiếu gia, anh đã nói với bác sĩ là em đã sinh thường chưa đấy?”
“Vấn đề an toàn trong khi thực hiện của các bác sĩ ở bệnh viện này thế nào?”
“Lát nữa sẽ không có điều gì bất trắc đâu chứ?”
Bắc Minh Dục lúc nào cũng nắm lấy tay cô suốt quãng đường đẩy cô vào phòng phẫu thuật, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ánh mắt anh không rời khỏi cô một giây nào: “Sẽ không sao đâu, mọi khâu đều chuẩn bị rất tốt rồi, bệnh viện này cũng là bệnh viện tốt nhất....em ngoan ngoãn vào trong, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Con tim Lương Nặc đập lên thình thịch hồi hộp, nhìn căn phòng sinh ngay trước mắt, cô kiên quyết từ chối anh.
“Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng xấu xí của em lúc sinh em bé....”
“Lúc xấu hơn anh còn nhìn rồi nữa là, lẽ nào em còn cảm thấy là anh chê em à?”
Lương Nặc cố gắng đưa tay lên vuốt má anh: “Anh cũng ngoan một chút đi, em sẽ sinh cho anh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/843017/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.