Mấy ngày sau, Lương Nặc và em bé đồng thời cùng xuất viện, hai mẹ con đều vô cùng khỏe mạnh.
“Hai cân tám.” Ngồi trên ghế, Lương Nặc vừa ngồi bế con gái đang ngủ, vừa nghiêng đầu sang một bên suy nghĩ rồi lẩm bẩm: “Đặt tên là gì cho hay bây giờ nhỉ?”
Người đàn ông ngồi bên cạnh đang nghịch điện thoại, dường như không nghe thấy lời cô.
Lương Nặc đập vào vai anh, nheo mày nói: “Anh nghĩ để đặt tên cho con gái đi.”
Bắc Minh Dục cho điện thoại vào túi, đứng lên, nói: “Cô gần đây đang xem từ điển rồi.”
“Thế tên gọi ở nhà thì chúng ta tự đặt.”
“Oe oe....”
Lương Nặc vừa dứt lời thì em bé trong lòng cô tỉnh ngủ, tứ chi ngọ ngoạy, nó tò mò nhìn lên khuôn mặt của Lương Nặc rồi đột nhiên lại khóc thét lên.
“Hình như con đói rồi.”
Em bé ngọ ngoạy trong lòng Lương Nặc, cái miệng nhỏ nhỏ xinh xinh cứ mở ra lại khép vào, dường như đang thở.
Cô cho em bé bú, nhưng chắc vì một lúc lâu mà không hút được sữa nên em bé càng lúc càng quấy hơn, khóc tới nỗi mặt đỏ lên, Lương Nặc nhìn con mà rất thương.
Bắc Minh Dục cúi người xuống đưa tay ra định đón lấy em bé: “Để anh bế con đi cho ăn sữa.”
Anh lo sữa của Lương Nặc về không đủ, vì vậy đã mời riêng một người về để cho em bé uống sữa.
Nhưng Lương Nặc lại lắc đầu từ chối: “Không cần, tự em cho con ăn....”
“Em vừa mới tỉnh có mấy ngày, đợi em hồi phục hẳn rồi thì cho con ăn.”
Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/843018/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.