Thẩm Tịch Nam rất nhanh sau đó đã thu ánh nhìn về, hai tay cho vào túi quần, quay người rời đi.
Đặng Tử Manh hai mắt đảo như rang lạc, rồi đột nhiên chạy lên phía trước, bàn tay cô ta túm lấy chiếc cà vạt của Thẩm Tịch Nam: “Đứng lại.”
“Bỏ tay ra.”
“Không thích bỏ đấy!” Đặng Tử Manh cười típ mắt lại, đôi môi cô ta phát ra một sự quyến rũ tới chết người, giả vờ một bộ dạng ngây thơ: “Cái chú ba của anh thật chán ngắt, không thú vị bằng anh.”
“Người ta lại đẹp trai!” Thẩm Tịch Nam cười lạnh lùng: “Cô cũng có thể để mẹ cả cho chú ấy uống thuốc rồi đặt chú ấy lên giường cô.”
“Nếu cứ chỉ dùng một thủ đoạn để chơi với đàn ông Thẩm gia nhà anh thì còn gì là thú vị nữa?”Đặng Tử Manh vểnh mặt lên, tiếng cười ma quỷ, kéo Thẩm Tịch Nam đi ra ngoài: “Cùng tôi đi xem xem con trai vị hôn phu của tôi, nghe nói là một thằng bé đầu óc có vấn đề.”
Trong lòng Thẩm Tịch Nam cười nhạt, nhưng lại không nói gì.
..........
Trong nhà tự nhiên lại thêm một Đặng Tử Manh để tranh giành người đàn ông của cô, Lương Nặc thực sự cảm thấy không thoải mái.
Đặc biệt là, có mấy lần cô tới chơi với Tiểu Bắc đều nghe người làm nói rằng Tiểu Bắc bị Đặng Tử Manh đưa đi rồi.
Đặng Tử Manh và cô không giống nhau, Đặng Tử Manh được đại thái thái yêu quý, cô ta có thể tự do đưa Tiểu Bắc đi.
Nhưng bản thân cô thì không được.
Đại thái thái sợ cô sẽ đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842947/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.