Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng lo lắng của cô, anh khẽ vuốt vuốt mái tóc sau gáy cô.
“Yên tâm đi, anh sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
“Thế nhưng....”
“Nghĩ xem ngày nghỉ ngày mai chúng ta sẽ làm gì?” Bắc Minh Dục không cho cô có cơ hội hỏi thêm, anh đổi chủ đề câu chuyện: “Muốn chơi trò kích động một chút hay chỉ nhẹ nhàng thôi?”
Lương Nặc giận dỗi, đấm vào ngực anh một đấm.
“Em biết anh không nói với em vì sợ em lo lắng, nhưng anh nhất định phải đồng ý với em, phải tự biết bảo vệ bản thân mình.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Bắc Minh Dục bảo Lương Nặc đi thay đồ cho Tiểu Bắc, Tiểu Bắc tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại thích những màu sắc không sặc sỡ mà thích những màu trầm ví dụ như màu nâu hoặc màu đen.
Lương Nặc đã thay cho cậu bé một chiếc áo sơ mi kẻ màu xanh da trời.
Tiểu Bắc khẽ nheo mày, hình như có chút không thích, Lương Nặc nắm lấy tay cậu bé đưa cậu ra đứng trước gương, chỉ tay vào người trong gương nói: “Bên trong gương có một cậu bé nhìn rất đẹp trai, Tiểu Bắc có biết cậu bé đó không?”
Hai mắt Tiểu Bắc tròn xoe ngẩng đầu lên nhìn Lương Nặc rồi gật gật.
“Bộ quần áo này Tiểu Bắc mặc vào nhìn đẹp trai lại đáng yêu, sau này con phải mặc những đồ thế này nhiều hơn nhé?”
Tiểu Bắc mím môi không nói gì.
Rất nhanh sau đó ba người gặp nhau ở cổng, trong phòng khác, cặp mắt của đại thái thái, Thẩm Cách, Thẩm Tịch Nam và Đặng Tử Manh đang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842948/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.