Cổ họng Lương Nặc vẫn chưa khỏi, cô nói khẽ: “Đỗ Minh Hàn chắc là bị bệnh rồi, hơn nữa là bệnh không hề nhẹ!”
“Ừm!
Bắc Minh Dục vuốt vuốt má Lương Nặc rồi lại cúi đầu xuống hôn cô: “Bác sĩ riêng của ông ta trùng hợp là anh cũng có quen biết, nghe nói hai mươi năm trước ông ta đã mắc bệnh thần kinh, khi phát bệnh thì có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng.”
Cái cảm giác bị người khác bóp cổ ngăn lại mọi hơi thở, chỉ cần nghĩ lại cả người Lương Nặc co rúm vào.
Bắc Minh Dục ôm chặt cô vào lòng, khẽ dỗ dành: “Anh sẽ nói chuyện rõ ràng với ông ấy, sau này sẽ không để ông ta làm hại tới em nữa.”
“Vâng!”
Lương Nặc ở cùng một bệnh viện với nhị thái thái.
Dù sao thì cô cũng chưa thể ra viện ngay nên có lúc đã đi tới phòng của nhị thái thái nói vài câu chuyện thường ngày, đa phần thời gian đều cố gắng tránh xa những chuyện không vui.
“Không ngờ cô còn chịu tới thăm tôi!” nhị thái thái nói vẻ cảm động.
Nhị thái thái bị thương ở cổ vì vậy vận động khó khăn, Lương Nặc giúp bà ta đắp lại chăn rồi nói: “Dù sao thì tôi cũng không có việc gì, tới nói chuyện cho đỡ buồn, thực ra nhị thái thái chỉ là miệng nói lời có vẻ khó nghe nhưng tôi biết trong lòng bà không hề có ác ý.”
“Ai nói vậy chứ?” nhị thái thái bĩu môi, lại hỏi: “Tịch Nam mấy ngày nay không thấy tới thăm tôi, cô có tin tức gì của nó không?”
Lương Nặc lắc đầu: “Tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842946/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.