Người biết về sự việc “ngoài ý muốn” này không nhiều nhưng cũng không phải là ít.
Khi thư ký Tôn đi đến và nhìn thấy hai người đang ôm lấy nhau, tuy là lo lắng cho vết thương của Bắc Minh Dục nhưng trong tiềm thức anh ta cũng thấy rằng như thế này cũng tốt.
Dù sao thiếu gia và Lương Nặc làm hòa với nhau rồi cũng tốt, những thủ hạ như bọn họ không phải hứng chịu những cơn giận vô cớ của Bắc Minh Dục nữa.
Lương Nặc và Bắc Minh Dục vẫn đang ôm lấy nhau, vốn dĩ thư ký Tôn không muốn làm phiền nhưng tiếng giày bước xuống nền gạch đá hoa đã phát ra âm thanh nghe rất rõ, vì vậy Lương Nặc đã để ý thấy.
“Thư...thư ký Tôn?”
Cô nhìn thấy thư ký Tôn xong liền nhanh chóng đẩy Bắc Minh Dục ra.
Cô vừa làm gì vậy?
Bắc Minh Dục lạnh lùng lùi về phía sau hai bước, tay đặt lên vết thương trên vai, mặt nhăn lại vì đau, không thể không liếc lườm thư ký Tôn một cái.
Thư ký Tôn lúng túng bước lên phía trước: “Thiếu phu nhân, cô tỉnh lại rồi?”
“Là anh...là anh đã cứu tôi?”
“Đúng vậy!” Thư ký Tôn giải thích: “Sau khi nhân được điện thoại chúng tôi lập tức đi tìm hai người, tới nơi lúc đó cô đã bất tỉnh rồi!”
Trên thực tế, nếu anh ta chỉ cần muộn thêm một bước, có thể bây giờ Lương Nặc đã chẳng còn có thể đứng ở đây rồi.
Người đàn ông kia lúc đó đang định xâm hại cô.
Lương Nặc nhớ lại tình hình lúc đó, từ tận trong xương cốt cô vẫn còn thấy sợ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842800/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.