Lương Nặc không thể nào có được giấc ngủ yên, cô liên tiếp gặp phải các cơn ác mộng. Cơn ác mộng đầu tiên, cô mơ thấy Bắc Minh Dục vì cứu cô mà chết, cơ thể bị chiếc xe đè nát làm cho biến dạng. Cơn ác mộng thứ hai, Bắc Minh phu nhân chỉ thẳng tay vào mặt cô mà mắng rằng cô là khắc tinh đã hại chết Bắc Minh Dục, bây giờ bắt cô phải đền mạng sau đó treo xác cô lên vách núi. Cô bị treo trên một cái cây lớn mọc ra từ khe núi. Đột nhiên, Bắc Minh Dục cũng xuất hiện. Toàn thân anh đều là máu, nhìn trông không còn rõ hình hài, vô cùng đáng sợ, cơ thể anh nửa rõ nửa mờ, giống như những con mà thường được chiếu trên ti vi vậy. Anh nhìn cô cười lạnh lùng, đáng sợ với khuôn mặt u tối. “Là em đã hại chết anh, là em đã đắc tội tên đó.” “Vốn dĩ anh có thể nhảy ra được, nhưng lại bị em làm cho liên lụy.” Cô lắc đầu liên tục, sau đó cơ thể Bắc Minh Dục xông lên, vô hình có một bàn tay bóp chặt lấy cổ cô làm cho cô thấy khó thở. “Không phải vậy, không phải như vậy...em cũng không muốn như thế....” Cô khó khăn mới nói ra được, cũng không biết nên nói gì mới phải. “Em không muốn cái gì? Sự thực là em muốn anh chết đi.” “Không phải!” Cô thét lên, cô tỉnh dậy thoát khỏi cơn ác mộng, nhìn về bốn phía sau đó phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh với chiếc ga giường trắng muốt, căn phòng trống trơn, cô giật mình hai tay túm chặt lấy ga giường. Thật may đúng lúc này y tá mở cửa bước vào, nhìn thấy Lương Nặc tỉnh rồi liền nói: “Cô tỉnh lại rồi? Bác sĩ điều trị chính nói rằng ngày mai cô mới có thể tỉnh lại, nhưng cô hồi phục nhanh đấy!” Tim cô vẫn đập rất nhanh, cô hỏi: “Ai đưa tôi tới đây vậy?” “Tôi không biết!” y tá lắc đầu nói. Con tim Lương Nặc đập như rung lồng ngực lên, trong tiềm thức cô không muốn thừa nhận việc Bắc Minh Dục đã bị rơi cùng chiếc xe và người không còn nữa, cô cố chấp cho rằng người đưa cô tới đây chính là Bắc Minh Dục. Bỏ chiếc chăn ra bước khỏi giường, Lương Nặc không nói lời nào mà đi ra cửa, muốn tới các cửa phòng bệnh để tìm người. Y tá thấy vậy trong xoe mắt không hiểu: “Cơ thể cô vẫn chưa hồi phục, cô muốn làm gì?” Lương Nặc nắm lấy tay y tá: “Có bệnh nhân nào rất trẻ và nhìn có vẻ rất khôi ngô tuấn tú không? Có thể là được đưa đến cùng thời gian với tôi.....” Y ta đột nhiên nhìn cô chằm chằm, như kiểu nghe không hiểu cô đang nói gì. Lương Nặc vội vàng nhắc lại lời vừa nói: “Bênh nhân đến cùng tôi, nam giới....” Nói rồi mắt cô đỏ ngầu lên không kìm được, nước mắt nhanh chóng trào ra, cô đưa tay quệt nước mắt vụng về, nhìn bộ dạng ngơ ngác không hiểu của y tá, cô lập tức đẩy y tấ ra và tự mình đi tìm Bắc Minh Dục. Anh ấy lợi hại như vậy, nhất định không thể gặp chuyện được. Cửa từng căn từng căn phòng bệnh bị đẩy ra,hoặc là trống trơn không có người nào, hoặc là có người nhưng cũng không phải là người cô cần tìm, Lương Nặc vẫn không chịu thôi hi vọng, nước mắt vẫn lăn dài trên má và cô vẫn tiếp tục đi mở cửa từng căn phòng bệnh. Cả một tầng cô đều đi hết rồi, không có người mà cô cần tìm. Nhìn hành lang người bệnh đi đi lại lại, cuối cùng cô cũng bỏ cuộc. Từ từ quỳ xuống đất, Lương Nặc cúi dập đầu vào hai đầu gối, giống như một đứa trẻ cô cất tiếng khóc òa! Một lúc lâu sau, hai chân cô đều tê cứng cả đi cô mới chịu đứng dậy với khuôn mặt u ám. Lọt vào tầm mắt cô là một đôi giày da sáng bóng, bóng tới mức có thể soi gương được, không hề dính một hạt bụi. Cô lấy tay lau nước mắt rồi từ từ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Bắc Minh Dục với hai bàn tay đang đúc trong túi quần, cơ thể khỏe mạnh anh tú giống như trong mơ vậy, cô cắn chặt lấy môi dưới, ánh nhìn không còn rõ nét: “Có phải anh tới để đưa em đi không?” Người đứng trước mặt cô không hề động đậy, Lương Nặc lại khóc òa lên: “Anh từng nói sẽ ở bên cạnh em cả đời, bây giờ, có phải anh đến để đưa em đi không?” Bắc Minh Dục cuối cùng đã hiểu ý của cô trong câu nói vừa rồi. Cô tưởng anh đã chết rồi? Đôi lông mày anh nheo lại, nhìn về phía cô lấy ta làm thành hình móc câu gọi cô lại gần, đôi môi anh khẽ mấp máy: “Đúng, thế giới bụi trần này thật nhiều đau khổ, anh đến để đưa em lên thiên đường.....” Đôi chân cô như được tiếp thêm sức mạnh, cô chạy đến bên anh. Cô ngả người vào lòng anh, trên môi Bắc Minh Dục vẫn còn có nụ cười trêu chọc, sau đó anh dùng toàn lực để ôm chặt lấy cô, cằm anh dựa vào đỉnh đầu cô. “Thật sự muốn đi cùng anh?” “Vâng!” “Còn hận anh không?” “Không hận, không hề hận....” Lương Nặc cũng để cằm mình lên vai anh, cô nói đủ để anh nghe thấy. Anh đã dùng cả tính mạng mình để cứu cô, sao cô có thể nói là còn hận anh được, tiền đề của hận là yêu, khi trước yêu nhiều thế nào thì mới có thể hận được như thế, từ trong xương thịt đến trí óc cô cô chưa bao giờ quên anh. “Hi hi....” Bắc Minh Dục cố nín cười nhưng người hơi rung lên, sau đó nói: “Bỏ anh ra trước hãy, em đang đè vào vết thương của anh rồi đấy.” Lương Nặc như không nghe thấy lời anh nói. Bàn tay Bắc Minh Dục đặt lên đầu cô, ấn nhẹ đầu cô xuống: “Cảm nhận thấy chưa? Anh không phải là mà mà là người sống bằng xương bằng thịt, anh đến để đưa em đi, có điều không phải là đi thiên đường mà là trở về Hải Thành, trở về nhà của chúng ta.” Lương Nặc lúc này mới tròn xoe mắt, như không tin vào tai mình, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh. Bắc Minh Dục vẫn còn cười được vài giây sau đó mới giải thích cho cô: “Chiếc xe khi rơi xuống vực anh đã kịp nhảy ra và bám được vào một cây lớn ở vách núi, lại còn có những cây dây leo nữ, anh thực sự là người sống!” Lương Nặc vẫn có chút ngơ ngác, Bắc Minh Dục cúi đầu hôn lên môi cô, cho tới khi hai người truyền hơi thở sang nhau, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh lúc này Lương Nặc mới gần như tỉnh lại thực sự. Một giây sau, cô như đứa trẻ muốn ăn kẹo mà ôm lấy anh. Bắc Minh Dục ôm lấy eo cô, đẩy lùi cô về phia sau vài bước cho tới khi cơ thể cô chạm vào tường, một tay anh đặt lên tường một tay ôm lấy eo cô, một lần nữa trao cho cô nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng. Bên tai cô khẽ có tiếng ù ù, rồi lại như chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người ngày một sâu hơn. Sau nụ hôn, vì hơi thở bị khống chế, gương mặt Lương Nặc đỏ lên, cô dựa đầu vào vai anh như không còn sức lục, Bắc Minh Dục cũng không khá hơn cô là bao, vết thương bị chạm vào, đau tới mức làm anh toát mồ hôi ra. “Anh lại lừa em.” Lương Nặc đã tỉnh táo lại, đột nhiên lớn tiếng mắng anh: “Em cứ tưởng anh không còn nữa, tưởng anh chết rồi, đồ lừa đảo.” Cô đưa tay lên đập vào ngực Bắc Minh Dục. Hơi thở Bắc Minh Dục vẫn còn hổn hển, anh nắm lấy cổ tay cô: “Đừng đánh nữa, đánh nữa là anh lên thiên đường thật đấy!” Lương Nặc nhìn thấy khuôn mặt anh tái mét đi, tim cô lại như thắt lại: “Có phải em đánh vào vết thương của anh rồi không? Em xin lỗi...em...em không phải cố ý đâu, để em xem vết thương của anh nào....cởi áo ra em xem nào....” Cô cởi áo anh ra, cô nhẹ nhàng rón rén như một con mèo con. Bắc Minh Dục cầm lấy tay cô đang chạm vào những chiếc cúc áo không cho cô cởi thêm nữa, ánh mắt có sự ra hiệu ngầm: “Đừng động nữa, em mà cởi nữa là anh không nhịn được đâu!” Lương Nặc đỏ mặt tía tai hết cả lên. “Em...em...sao anh...sao anh lại....” Lúc này mà anh cũng có thể có phản ứng và nhu cầu được? Cô lắp ba lắp bắp nhìn đáng yêu vô cùng, nhìn Bắc Minh Dục mắng yêu: “Toàn thân em đang đau nhức đây, muốn cái đó á? Còn lâu, ai bảo anh một khi đụng vào người em là mãi không chịu buông tha? Nhìn xem, môi em bị anh hôn phồng hết cả lên rồi! Anh phải chịu trách nhiệm làm cho hết phồng đấy...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]