Nhìn vào tổ ấm của hai người đang ở ngay trước mặt, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, rất nhanh dường như cô không thể nắm bắt được, nhưng một giây ngay sau đó, cô cảm thấy sống lưng mình có một cơn ớn lạnh kéo dài.
Cô cũng không biết sự ớn lạnh đó từ đâu mà tới.
Rùng mình hắt xì hơi một tiếng, cô do dự hồi lâu sau cùng quyết định bắt xe đi tới bệnh viện gần đó, kiểm tra thanh quản xong, chắc chắn rằng không có vấn đề gì, cô cầm lấy đơn thuốc bác sĩ kê.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô chậm rãi bước vô định trên đường phố.
Điện thoại đột nhiên rung lên, là cuộc gọi của Lương Vân.
“Chị?”
“Tiếng em làm sao thế? Bị cúm à?”
“Không phải, chỉ là bị rát họng một chút, em đi bác sĩ kiểm tra rồi, không vấn đề gì cả.”
“Món quà em tặng chị chị rất hài lòng.”
“Hả?”
“Trần Dĩnh!” Lương Vân không hề che giấu sự căm tức: “Lần trước ở đồn cảnh sát nếu không phải chị bị hôn mê thì chị sẽ liều mạng với cô ta! Đáng tiếc, cô ta bây giờ điên rồi, chị cũng chẳng thèm so đo gì với một con điên nữa.”
“Vậy...chuyện đứa trẻ, chị nguôi ngoai chưa?”
“Chẳng có gì nữa!” Lương Vân nói: “Đó là một phần máu thịt bị mất đi từ người chị, bây giờ kể cả Trần Dĩnh có điên rồi thì cũng không lấy lại được.”
“Chị...”
“Đừng an ủi chị, chị không cần em phải an ủi!” Lương Vân đột nhiên cười lớn, có chút không bình thường, làm người khác không phân biệt được tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842773/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.