Bắc Minh Dục lết những bước nặng nề về căn phòng ở ngự cảnh viên, nhưng lại phát hiện căn phòng tối om như mực.
Nheo mày, anh ấn công tắc bật đèn lên.
Hàng dép đi trong nhà vẫn ngay ngắn ở cửa ra vào chứng tỏ Lương Nặc không hề về nhà.
Dây thần kinh trên đầu đột nhiên như co rúm lại, anh chỉ sợ Lương Nặc đã phát hiện ra điều gì cho nên không về nhà.
Bắc Minh Dục liền rút ngay điện thoại gọi cho Lương Nặc, nhưng đầu dây bên kia chưa kịp đổ chuông mà đã có người nhấc máy, anh nhanh chóng nói: “Lương Nặc, em đang ở đâu, muộn thế....”
“A lô?” tiếng nói của anh bị cắt ngang bởi giọng nói rất thô của một người đàn ông: “Là Bắc Minh tiên sinh?”
Tiếng nói của người đàn ông đã bị thay đổi qua máy chỉnh âm, rất khó để phân biệt.
“Anh là ai?” anh nắm chặt lấy chiếc chìa khóa trong tay, lông mày nhíu lại như sắp dính vào nhau, đồng tử mắt mở rộng với sự lạnh lùng ghê sợ.
Tiếng nói ở đầu dây bên kia lúc cao lúc thấp: “Lương tiểu thư đang ở trong tay tôi, nếu không muốn tôi đụng vào thì hãy chuẩn bị lấy một tỉ, không được báo cảnh sát, không được giở trò....tôi biết anh thân phận cao quý, quyền lực ngất trời, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần một cơn gió làm lay ngọn cỏ, không những khuôn mặt xinh đẹp của Lương tiểu thư không còn nữa mà cái sinh mạng đó sẽ cũng được chôn cùng tôi!”
Con tim Bắc Minh Dục như bị co thắt lại, anh thở dài.
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842774/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.