Buổi chiều, Lương Nặc đi đến chỗ hẹn.
Đợi tới khi cô đi đến nhà hàng, mẹ của Đổng Hàn Thanh là Thái Ngữ đã ngồi ở vị trí gần cửa sổ rất dễ nhận ra để đợi, bà ta mặc một chiếc áo lông chồn màu đen, mắt đeo kính râm.
Bàn tay cũng đeo gang tay, cùng màu và cùng loại với chiếc áo khoác.
“Đổng phu nhân?”
“Lương tiểu thư? Mời ngồi.” Thái Ngữ chỉ vào chiếc ghế ở vị trí đối diện nói: “Rất vinh hạnh hôm nay có thể gặp được cô.”
Lương Nặc không biết bà ta rốt cuộc có mục đích gì, chỉ có thể tới đâu tính tới đó, cô ngồi xuống trước mặt bà ta.
“Tôi cũng rất lấy làm vinh dự khi được gặp phu nhân của chủ tịch thành phố.”
“Lương tiểu thư thấy Hàn Thanh thế nào?”
“Anh ấy.....” Lương Nặc im lặng vài giây, sau đó trả lời: “Anh ấy là một người đàn ông xuất sắc, rất chung thủy kiên định với tình yêu của mình, nhưng cũng có khi bị tình yêu làm cho mù quáng làm mất đi lý trí.”
“Rất chính xác.” Thái Ngữ liếm môi rồi nói: “Thực ra mục đích tôi tới tìm cô rất đơn giản, con trai tôi vì tình yêu mà rất mệt mỏi, tôi muốn xin cô hãy cùng tôi đi thăm Hàn Thanh, khuyên giải nó.”
“Tôi?” Lương Nặc lập tức từ chối: “Thế nhưng.....”
“Trước hết xin đừng từ chối, sự việc này do Bắc Minh Dục mà thành.”
Lương Nặc đột nhiên im lặng, cô càng tò mò hơn.
Tại một quán bar ở Hải Thành.
Bên trong rất ồn ào, mẹ Đổng Hàn Thanh đưa Lương Nặc lên tầng hai trước một căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/842772/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.