“Bắc MinhDục?” Hắn bỗng nhiên dừng lại mọi hành động, tay nắm chặt hàm Lương Nặcvà hất mặt cô lên: “Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục, cô thích anh ta đến thếcơ à? Hay là yêu anh ta rồi? Hay là cô muốn có gia sản của nhà BắcMinh?”
Những năm gần đây, có vô số các cô gái mượn cớ là yêu Bắc Minh Dục nhưng thực chất là mưu đồ nhằm đạt được gia sản của nhà Bắc Minh, hắn ta sớm đãphát ngấy với những kiểu như thế này rồi.
Nếu không phải là cô của hắn ép buộc thì hắn còn sợ bẩn cả cổng khi để Lương Nặc bước chân vào ngôi nhà này.
Nhưng cũng không vấn đề gì, chỉ cần qua đêm này, sáng sớm mai cô sẽ bị đuổikhỏi ngôi nhà này, thậm chí không cần hắn phải động tay.
Đồng tử trong con mắt hắn sáng lên một thứ ánh sáng khiến người khác thấy thật là lạnh lẽo.
Lương Nặc ngơ người ra một lúc mới hiểu được những gì hắn vừa nói, cô liềnphản bác: “Không phải vậy! Tôi... Tôi đã được gả cho anh ấy rồi thì anhấy chính là chồng tôi, chính là người đàn ông của tôi, mặc dù tôi khôngthật sự rất yêu, rất yêu anh ấy nhưng tôi biết, là một người vợ ít nhấtphải thế nào, đó chính là đối xử với anh ấy trước sau như một, anh ấy là duy nhất.”
“Anh ấy là duy nhất?” Hắn gân cổ lên nói, giọng lạnh lùng: “Cô đã gặp hắn bao giờ chưa?”
Lương Nặc thấy hắn không có thêm động tĩnh gì xâm hại đến cô, cô càng can đảm nói: “Tôi đương nhiên là gặp anh ấy rồi, hơn nữa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/250280/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.