Lương Nặc bị dọa sợ tới mức nằm trốn vào chiếc túi ngủ không dám động đậy.
Đã hơn mười tiếng đồng hồ liên tiếp cô không được nghỉ ngơi, tân lang BắcMinh Dục thì mãi chưa thấy tới, cô vừa buồn ngủ, vừa mệt vừa đói, mi mắt cô cứ sụp xuống nhưng rồi lại phải cố mở ra.
Không biết đã ngủ bao lâu, trong cơn mơ màng cô dường như nghe thấy tiếng cửa mở cọt kẹt.Đang nằm trên giường cô liền bật dậy, bỗng nhiên cô chỉ thấy một bàn tay đang vuốt nhẹ chiếc nhẫn được gắn đá màu xanh lá cây cùngmột đôi mắt với ánh nhìn mập mờ úp mở phía cảnh cửa.Trong căn phòng tối, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, chỉ có thế mơ hồ nhìn thấy vóc dáng cao lớn, hình thể cường tráng làm cho anh ta nhìn có vẻvô cùng uy vũ, người đàn ông từng bước từng buốc tiến lại gần cô, cơ thể Lương Nặc run lẩy bẩy, từ sâu trong tim nỗi sợ tràn ngập và cô ý thứcđược những gì mình sắp phải trải qua, cô liền hốt hoảng thu mình về phía góc đầu giường.
“Chạy đi đâu? Sợ tôi ăn thịt cô à?”
Anh ta vừa tiến gần lại phía cô vừa từ từ tháo dây thắt cà vạt rồi tới từng chiếc cúc áo của chiếc áo sơ mi.
Lương Nặc cố tỏ ra bình tĩnh nhưng không giấu được sự sợ hãi, cô cố gắng thởthật sâu: “Anh....ông chủ của các anh đâu? Tôi... tôi là vợ của ông chủanh, tên là Lương Nặc.”
“Vợ của ông chủ tôi?” Anh ta bỗng nhiên cười sảng khoái, liếc mắt nhìnLương Nặc chỉ tay ra phía cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1001-dem-tan-hon/250279/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.