Trong lúc đợi 【Thiểm cẩu tránh ra】, cậu thuận tay click vào Wechat Giang Cảnh, đem tên ghi chú 【Giang Cảnh】 đổi thành 【Chồng】.
—— Chồng ơi, sau này anh có thể nói mình dùng 200 tệ mua em được không? 100 tệ quá bèo!!
Giang Cảnh không đáp lại, có lẽ là đang học.
Lâm Vãn Chiêu kiên nhẫn chờ cho tới khi 【Thiểm cẩu tránh ra】 online.
【Thiểm cẩu tránh ra】 rất nhanh đã mời Lâm Vãn Chiêu vào, còn mở mic nói chuyện: Kẹo nhỏ mềm mại? Tên thật đáng yêu.
Thanh âm rất thô, nghe có vẻ khá già.
Lâm Vãn Chiêu đánh chữ rep lại: Cảm ơn (^_^)
Nhưng hạng vàng của Lâm Vãn Chiêu có được toàn nhờ vào việc ôm đùi Giang Cảnh mỗi ngày. Cho nên hiện tại ngoài Giang Cảnh ra không ai có thể kéo cậu được.
Thua trận đầu tiên, 【Thiểm cẩu tránh ra】 nói với giọng không hứng thú lắm, “Trận tiếp theo phụ trợ theo sát tôi.”
Lâm Vãn Chiêu: Được được!!
100 tệ tới tay, thêm một trận nữa là 200!
Lâm Vãn Chiêu không nghĩ tới việc kiếm tiền có thể dễ dàng như vậy nên nhanh chóng bắt đầu trận thứ hai, nhưng không đến 10 phút đã kết thúc.
【Thiểm cẩu tránh ra】 không bình tĩnh được nữa.
“Đm! Có đánh được không vậy?! Có hỗ trợ cho tôi được không thế?"
Lâm Vãn Chiêu cũng muốn mở mic, nhưng cậu là nam, chỉ có thể tức giận gõ chữ: “Tôi vẫn luôn bảo vệ anh! Hơn nữa tôi đang chơi cùng, chứ không phải luyện cùng.”
Hơn nữa, khi chơi cùng Giang Cảnh, cậu đều là hỗ trợ vàng ngọc, đằng này lại bị 【Thiểm cẩu tránh ra】báo cáo.
“Còn muốn chơi với tao à? Con mẹ nó, cái đồ não tàn!”
Lâm Vãn Chiêu tức giận đến đỏ bừng mặt, kiềm nén ý định bật mic chửi mấy lần. Người này là chủ, không thể mắng.
Lâm Vãn Chiêu: Tôi không chơi cùng nữa, anh trả 100 tệ kia cho tôi đi, 100 của ván này coi như tôi bỏ.
Bên kia tính tình càng gắt gỏng hơn: “Cô còn không biết xấu hổ tìm tôi đòi tiền? Hai trận này rốt cuộc là tôi chơi cùng hay là cô chơi cùng?”
Lâm Vãn Chiêu sốc tận óc, nhanh chóng gõ chữ: “Anh không trả tiền???”
Bên kia hừ lạnh một tiếng: “Không cho, nếu muốn thì làm bạn gái anh, tiền của anh đều là của em.”
Lâm Vãn Chiêu chưa bao giờ thấy một người da mặt dày như vậy!
—— Anh nằm mơ đi! Chồng tôi lợi hại hơn anh nhiều, rank cũng cao hơn nữa!
Người kia kinh hãi: “Đã kết hôn rồi? Đúng là đồ lẳng lơ, có chồng rồi mà còn đi tìm người khác chơi thì chồng cô chẳng lẽ là một tên khốn à?”
Lâm Vãn Chiêu tức đến đỏ bừng mặt mũi, không ai được nói xấu chồng cậu, anh ấy còn phải chăm chỉ đọc sách chăm sóc gia đình!
Lâm Vãn Chiêu với 【Thiểm cẩu tránh ra】 chửi nhau, nhưng Lâm Vãn Chiêu không bật mic, lại còn chẳng dùng lời lẽ xấu xa, chỉ ba phút sau 【Thiểm cẩu tránh ra】liền bại trận.
Lâm Vãn Chiêu đỏ vành mắt, tức giận đánh chữ: Một chọi một thì một chọi một, anh chờ chồng tôi tới treo anh lên đánh đi!
Hai người hẹn buổi tối 8 giờ 1 vs 1. Nhưng bên kia vẫn còn đang chửi bới khó nghe nên Lâm Vãn Chiêu chỉ có thể rời phòng trước, click vào khung thoại【Chồng】.
— Chồng à, em không tăng giá nữa. 100 tệ vẫn rất tốt. Chó liếm bi thương.jpg
Lâm Vãn Chiêu gửi xong, sửa tên lại như cũ, vẫn gọi là【Ôm đùi lớn】
Tên này nhìn vẫn thoải mái hơn hẳn.
Nhưng cậu đã lãng phí hết nửa giờ, không những một tệ cũng chẳng kiếm được, mà còn bị mắng một trận.
Lâm Vãn Chiêu càng nghĩ càng khó chịu, quyết định báo cáo【Thiểm cẩu tránh ra】 mắng người ta.
Sau khi Giang Cảnh đến lớp, anh tùy ý tìm một chỗ ngồi nghe giảng, ngay khi vừa tan học, bạn cùng phòng ít khi nói chuyện đột nhiên chạy đến.
Giang Cảnh liếc mắt nhìn hắn: “Có chuyện gì?”
Lý Tuấn Tuấn nghiêm túc đưa cho Giang Cảnh xem giao diện điện thoại của mình: “Lâm Vãn Chiêu online game.”
Giang Cảnh khẽ nheo mày. Lâm Vãn Chiêu mặc dù không phải vợ anh, nhưng là một người vừa từ bệnh viện trở về sau tai nạn, cậu không nên chơi game ngay lúc này.
Lý Tuấn Tuấn thấy tên đàn ông tệ bạc vẫn có chút phản ứng, lập tức nói: “Bây giờ có phải cậu nên nhắn tin bảo Vãn Chiêu đừng chơi nữa không?”
Giang Cảnh im lặng, nếu là trước đây, anh ấy có thể tiện tay nhắn, nhưng bây giờ Lâm Vãn Chiêu đều mong mọi người biết rằng anh là chồng của cậu.
Giang Cảnh nghi ngờ bạn cùng phòng cho rằng mình đang che giấu bí mật gì đó, anh ngước mắt: “Có lẽ cậu hiểu lầm gì rồi.”
Lý Tuấn Tuấn đóng vai một người không biết tên cặn bã kia muốn che giấu cuộc hôn nhân của mình, không thèm vạch trần: “Hiểu lầm cái gì? Tôi chỉ muốn cậu quan tâm bạn cùng phòng thôi mà. Vãn Chiêu gặp tai nạn, thường ngày cậu không quan tâm thì thôi đi, bây giờ cũng nên chú ý tí đi chứ, để cậu ấy còn cảm nhận được chút tình yêu đến từ bạn chung phòng.” Hắn chỉ muốn bù đắp chút chút cho cuộc hôn nhân tan vỡ của Vãn Chiêu thôi.
Giang Cảnh: “…”
Cứ thấy sai sai ở đâu á!
Giang Cảnh không muốn giải thích nữa, lấy điện thoại ra dưới ánh mắt khẩn thiết của Lý Tuấn Tuấn, trên màn hình hiển thị những tin nhắn chưa xem đến từ 【Lâm Vãn Chiêu】.
Giang Cảnh liếc mắt nhìn Lý Tuấn Tuấn bên cạnh, cậu ta có vẻ đã chữa khỏi mắt lé, vội cúi đầu xem di động.
Giang Cảnh chỉnh thấp ánh sáng màn hình xuống, thấy được tin nhắn 100 và 200 tệ của Lâm Vãn Chiêu, còn kèm một gói cảm xúc 【chó liếm bi thương】.
Giang Cảnh: “…”
Tự động bỏ qua.
—— Đừng chơi game nữa
Lâm Vãn Chiêu trả lời trong vòng vài giây.
—— chó liếm bi thương.jpg.
—— Chồng ơi em bị mắng, anh ta nói em não tàn, còn mắng anh là đồ khốn nạn. Em báo cáo anh ra không lại, anh ta còn muốn tìm anh đấu 1 vs 1! Tức chết em!!!
????
Cái quỷ gì vậy?
Nhưng bây giờ không phải thời gian ngồi nói chuyện phiếm, Giang Cảnh hồi hồn trở lại, nhắn: Về rồi nói, cậu nghỉ ngơi trước đi.
Tuy Lâm Vãn Chiêu vẫn muốn kể khổ tiếp, nhưng chồng cậu còn phải chăm chỉ đi học.
—— Được thôi! Chồng về nhanh nha. Em hẹn cùng anh ta buổi tối 8 giờ 1 vs 1, ai thua người đó làm cháu. Chồng à, em tin tưởng anh nhất định sẽ giữ thể diện cho em. Còn nữa, chồng ơi, học hành có mệt mỏi cũng đừng quên cơm đùi gà của em nha! Chồng ơi! Từ giờ trở đi em đều nhớ anh, vẫn luôn chờ anh trở về.
Giang Cảnh: “.....”
Màn hình tràn ngập từ “Chồng”, Giang Cảnh đọc đến mức cảm thấy mình không biết hai từ này nữa.