Sau khi Lâm Vãn Chiêu khóc lóc kể lể với Giang Cảnh xong, cậu đã ngủ một giấc thẳng đến khi trời xung quanh tối thui, chồng cậu vẫn chưa tan học. Lâm Vãn Chiêu thở dài, nghịch điện thoại trong bóng tối, nhấp mở Taobao.
Len!!
Trải qua một lần kiếm tiền thất bại, Lâm Vãn Chiêu đã xoá app chơi game cùng. Nhưng trong trò chơi người kia vẫn còn.
Lâm Vãn Chiêu hiện tại hoàn toàn không dám đăng nhập vào game, cậu sợ vừa online người nọ liền kêu cậu 1vs1, chồng cậu còn chưa có trở về.
Người nọ thật sự chưa chuyển cho cậu một đồng nào. Lâm Vãn Chiêu cũng không dám report, sợ report xong phía chính phủ sẽ điều tra ra cậu giả nữ.
Lâm Vãn Chiêu thở ngắn than dài, cậu quá vô dụng, con đường kiếm tiền bằng game đã bị cậu phá hư, cậu vẫn là nên lấy lòng chồng mình thôi, chồng cậu tâm tình tốt nhất định sẽ cho cậu vài trăm tệ tiêu vặt.
Nhưng Lâm Vãn Chiêu không muốn như vậy, cậu thật sự không muốn trở thành kẻ ăn bám chồng. Nhưng chẳng còn cách nào cả, anh ấy đã dùng 100 tệ để mua cậu.
Bị mua về tức là chẳng còn tôn nghiêm, phải lấy chồng làm lớn nhất.
Lâm Vãn Chiêu thở dài hết lần này đến lần khác.
Một lát sau, ngoài cửa ký túc xá có động tĩnh, đèn đột nhiên được bật sáng. Lâm Vãn Chiêu có chút không thích ứng được mà nheo mắt.
“Vãn Chiêu, Giang Cảnh mang cho cậu cơm đùi gà!”
Lý Tuấn Tuấn gọi Lâm Vãn Chiêu đang ở giường trên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-te-cuoi-duoc-vo/2504424/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.