Tối đến,Lục Cẩn Hà không về Hoa Sứ Viên mà lại chạy đến bar. Hắn uống không biết bao nhiêu chai, lần lượt cạn chai này lại gắt gỏng quát phục vụ cho chai mới. Cả người say mèm!
Cứ nhớ đến biểu cảm của cô dành cho cái tên kia mà con ngươi hắn chỉ thiếu chút đem Tống Thiên giết chết đi. Nhưng mà có là gì của hắn đâu, hà cớ gì phải điên tiết như vậy. Quả thật Mộc Như Lan như vậy khiến hắn không thể đem cô mà nhốt lại.
- Mẹ kiếp! - Càng nhớ đến càng điên người, Lục Cẩn Hà tay cầm chai rượu dùng lực ném đi, đập vào tường vỡ ra trăm mảnh.
Nhìn hắn đập phá như vậy nhưng không có ai dám ngăn hắn cả. Cơ may hắn chịu nghe lời xác xuất không phần trăm còn lại là không chết cũng tật nguyền.
Sau đó, Thương Ngôn vừa kịp lúc đến bar, nghe tiếng mảnh chai vỡ mà không khỏi hoảng hồn. Gấp gáp chạy vào liền thấy Lục Cẩn Hà nốc cạn một chai liền đem nó quăng đi. Thương Ngôn thấy thế liền khó xử chạy lại, đỡ hắn.
- Trời đất ơi, Lục Tổng, hà cớ gì cậu hành hạ bản thân như vậy??
Nghe thấy tiếng của Thương Ngôn, Lục Cẩn Hà dùng lực hất mạnh cánh tay đẩy cậu ta ra, miệng lầm bầm:
- Cậu tránh ra! đừng có làm phiền tôi!
- Theo tôi về đi đừng ở đây quậy phá bar người ta nữa!
Lục Cẩn Hà nửa người dựa trên vai Thương Ngôn. Cậu ta, một tay đỡ hắn, một tay lấy ra tấm chi phiếu đặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-lam-vo-ho/2759675/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.