Hắn như vậy mà đã hơn tuần lễ rồi không về lại Hoa Sứ Viên, kể từ đêm hôm đó thậm chí không một cuộc gọi hay một tin nhắn.
Suốt ngày nhìn Mộc Như Lan như người mất hồn, cứ đi đi lại lại, sáng đi học về xong vẫn cứ mong chờ anh
Tiểu Như nhìn cô như vậy không khỏi xót xa, khẽ kéo ghế ngồi cạnh Mộc Như Lan tâm sự hi vọng cho tâm tư của cô có thể thoải mái hơn một chút.
- Tiểu thư, chị có muốn ăn gì không?
Mộc Như Lan chỉ lắc đầu rồi lại thở dài. Quay sang hỏi Tiểu Như.
- Mấy ngày nay Lục Cẩn Hà có trở về không?
Hi vọng rằng hắn sẽ chờ lúc cô ngủ say mà về một lần, nhưng mà chỉ đem lại sự thất vọng khi Tiểu Như lắc đầu.
- Tiểu thư đừng lo, thiếu gia chắc bận công việc thôi nay mai sẽ về mà.
Vừa dứt lời, ngoài cổng nghe thấy tiếng kèn xe bấm inh ỏi, Tiểu Như nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.
Sau hơn một tuần hôm nay hắn lại về, Mộc Như Lan ngồi từ trong nhà nhìn ra, bóng dáng cao to của Lục Cẩn Hà bước ra khỏi xe. Hai tay chỉnh lại caravat, trong lòng Mộc Như Lan có chút vui chỉ là trước khi cánh cửa xe còn lại mở ra.
Một người phụ nữ lạ đứng cạnh Lục Cẩn Hà, hai người bọn họ sánh đôi đi vào trong sảnh chính.
Cảm giác như bản thân chỉ là nhân vật dư thừa trong căn nhà này, Mộc Như Lan không khỏi cảm thấy chua xót cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-lam-vo-ho/2759671/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.