" Cạch Cạch"
Tiếng cửa phòng đóng lại.
Mộc Như Lan thẫn thờ ngồi cạnh mép giường, không hiểu cô đang buồn vì điều gì. Vì hắn đem Kiều Kiều về ư? Hay... Vì tâm tư của cô đã hoàn toàn đặt lên trên người hắn?
Khẽ cong môi cười khổ, vốn dĩ ngay từ đầu đã không nên như thế này. Là do Mộc Như Lan cô tự mình đa tình thôi, rồi vướng vào ánh mắt của hắn, vốn dĩ... Không nên rung động trước hắn.
Cô và hắn hoàn toàn không ở cùng một thế giới mới đúng. Thế giới của hắn là thượng lưu, giàu có, quyền quý, cao sang so với kẻ như cô giới hạ lưu cũng không bằng ai. Không có bất cứ thứ gì thuộc về bản thân cô, ngay cả cơ thể cũng là người của Lục Cẩn Hà, sống hay chết tùy hắn định đoạt.
Không hiểu sao, cảm thấy có chút mặn ở đôi môi, hai hàng lệ lăn dài trên má. Nếu có một điều ước, ngay bây giờ cô chỉ ước rằng cô có thể là một người bình thường, an nhiên mà sống tự do tự tại, không vướng bận điều gì cả...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hôm nay không có người hầu, không có Tiểu Như, cho nên tất cả công việc trong nhà cô đều phải làm, vì thế cô đã dậy từ rất sớm.
Dọn dẹp một lúc, canh đồng hồ đúng tám giờ. Cô quay xuống bếp nấu bữa sáng. Loay hoay một hồi, Mộc Như Lan cũng đã làm xong, nhẹ nhàng tháo tạp dề màu hường, rồi đem thức ăn bày ra bàn.
Ngước mắt nhìn lên, liền thấy Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-lam-vo-ho/2759669/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.