Cố Viêm nghỉ ngơi một đêm nên thể lực đã dồi dào trở lại, Ôn Thiển nằm trong ngực anh, có giãy dụa thế nào thì vẫn bị anh ôm chặt lấy không buông.
Từ Hạo Kiệt đang cầm bữa sáng, gõ cửa hai lần rồi đi vào phòng bệnh, đập vào mắt là hai người đang nằm trên giường che kín chăn ầm ĩ, bọn họ như đang làm chuyện gì đó không thể diễn tả được dưới lớp chăn.
Hai người trên giường nhìn cánh cửa đột ngột mở ra, là Từ Hạo Kiệt đang kinh ngạc nhìn bọn họ.
Chưa đợi bọn họ nói cái gì, Từ Hạo Kiệt đã nhanh chóng xin lỗi, “Tớ xin lỗi, làm phiền hai người rồi!” Sau đó anh đóng cửa lại.
Khỉ thật, mới sáng sớm đã tràn đầy năng lượng thế rồi.
Ôn Thiển bị người ta hiểu lầm, khóc không ra nước mắt, cô há miệng cắn vào tay Cố Viêm một cái.
Cố Viêm bị đau nên buông tay ra, Ôn Thiển vội vàng lăn xuống giường rồi ngã xuống đất.
Cố Viêm trông thấy cô ngã, nhanh chóng dịch đến mép giường hỏi: “Em không sao chứ!”
Giường bệnh khá cao, Ôn Thiển ngã xuống thì có đau một chút, cuối cùng cô đứng dậy mắng Cố Viêm, “Đồ đểu, ngoại trừ làm em mất mặt thì anh còn có thể làm gì?”
Sau đó, cô không mang giày, quay người chạy đi.
“Ôn Thiển!” Cố Viêm gọi to nhưng cô đã chạy ra ngoài. Anh bước xuống giường, cầm đôi giày vải của cô, còn có áo khoác màu hồng trên ghế, chưa kịp mang dép thì cũng chạy ra ngoài.
Mặc dù chân Ôn Thiển ngắn, nhưng lại chạy rất nhanh, Cố Viêm đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-gia-vo-yeu/1817938/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.