“Em có cảm động hay không không quan trọng, việc anh nên làm thì làm thôi.”
Cố Viêm đáp lại một cách hùng hồn như vậy, khiến Ôn Thiển thực sự không biết nên trả lời làm sao. Cố Viêm là thế, một khi anh quyết định chuyện gì rồi thì nhất định sẽ muốn làm, căn bản không quan tâm đến việc cô có tình nguyện hay không.
“Em đi đây!” Ôn Thiển không tiếp tục tranh luận với Cố Viêm nữa, tiếp tục đi về phía khu chung cư. Dù sao cũng đã lộ tẩy nên Cố Viêm không che che giấu giấu đi theo cô như lúc trước nữa, mà đi phía sau cô cách chừng năm bước.
Ôn Thiển đeo túi xách dây chéo vào, hai tay nắm lấy dây đeo ba lô, xoay người nói: “Cố Viêm, anh không cần đưa em về. Thời tiết lạnh như vậy, anh nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, đừng lãng phí thời gian.”
Cố Viêm phản đối: “Em đi đường của em, anh lại không cản đường, cũng không làm trễ hời gian của em, anh muốn đi đâu cũng không được sao?”
Ôn Thiển: “…”
Không thể nói chuyện nổi nữa!
Người đàn ông này thực sự đang dần trở nên vô liêm sỉ hơn.
Ôn Thiển vẫn tiếp tục đi thẳng, ra khỏi con hẻm, băng qua đường lớn là đến chung cư. Đèn dành cho người đi bộ bên cạnh lối qua đường, đèn xanh đang nhấp nháy báo hiệu sắp kết thúc, Ôn Thiển thừa dịp chạy nhanh qua, vừa đến giữa đường liền chuyển đèn, cách đó không xa có một chiếc xe ô tô chạy tới không kịp phanh xe, ấn còi inh ỏi.
Ôn Thiển lập tức sợ hãi, hai chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-gia-vo-yeu/1817939/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.