Lúc Ôn Thiển và Chu Chính Minh đang nói chuyện với nhau thì nghe được tiếng động, tưởng rằng có khách đến, nhìn về phía cửa hóa ra là Cố Viêm.
Vừa bước vào cửa, Cố Viêm lập tức gọi Ôn Thiển một cách thân mật: “Em yêu.”
Đồ ấu trĩ!
Chu Chính Minh nhận ra người trước mặt chính là người có bài phát biểu nhân kỷ niệm 50 năm thành lập trường cũ, gần đây lại còn là doanh nhân rất nổi tiếng, các tạp chí tài chính và kinh tế, thương mại đều nhắc đến anh.
Lúc đó anh ta không biết Ôn Thiển đã có bạn trai nên tỏ tình với cô, sau đó mới biết là cô có bạn trai.
Cố Viêm thân mật gọi với Ôn Thiển như thế thì Chu Chính Minh hỏi: “Đây là bạn trai cậu sao?”
Ôn Thiển không trả lời, nhưng ngược lại Cố Viêm đã cướp lời. Anh bước tới quầy thu ngân, ôm eo Ôn Thiển rồi nói: “Đúng vậy.”
Ôn Thiển cười lúng túng, sau đó gật đầu thừa nhận.
Nếu cô không thừa nhận, bạn học cũ sẽ nghĩ rằng cô tuỳ tiện để một người đàn ông ôm ấp.
Ôn Thiển ra khỏi quầy thu ngân, cầm bó hoa trên quầy trưng bày đưa cho Chu Chính Minh rồi nói: “Hoa của cậu đây.”
“Cảm ơn.” Chu Chính Minh nhận lấy bó hoa, nói: “Có rảnh thì gặp mặt.”
Ôn Thiển đáp: “Hẹn gặp lại!”
Anh nghe Ôn Thiển nói mấy câu khách sáo mập mờ với nam khách hàng, lại còn nói có rảnh thì gặp mặt, chẳng lẽ cô thật sự muốn đi gặp sao?
“Ôn Thiển, từ khi nào em lại trở nên tuỳ tiện, liếc mắt đưa tình với nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-gia-vo-yeu/1817937/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.