Sáng sớm, Cố Viêm tỉnh giấc rửa mặt rồi sau đó ra khỏi phòng ngủ.
Mới vừa mở cửa thì anh đã nghe mùi đồ ăn thoang thoảng bay ra từ trong bếp. Trong ký ức đã lâu không còn nhớ về chuyện lúc trước, mỗi sáng tỉnh dậy sẽ có một người phụ nữ hoà ái dịu dàng làm bữa sáng cho mọi người trong nhà…
Ôn Thiển mang hai găng tay cách nhiệt, phía trước đeo tạp dề ren phong cách người hầu gái đang mang một nồi cháo đi ra khỏi nhà bếp. Nhìn thấy Cố Viêm đứng ở phòng khách thì vui mừng một chút rồi cười thân thiết: “Dậy rồi hả?”
Cố Viêm gật đầu: “Ừ.”
Ôn Thiển đặt nồi lên trên miếng lót cách nhiệt để sẵn rồi quay lại nhà bếp lấy mấy món ăn sáng trước cùng với bát đũa ra. Cô đứng trước bàn ăn, vừa múc cháo vừa nói: “Cố Viêm, nhanh đến ăn đi!”
Cố Viêm để ý nhiều, nhưng nhà bếp trang hoàng khá đầy đủ nên đồ dùng bếp đều có cả. Nhà bếp không có thức ăn không có gia vị càng không có găng tay cách nhiệt và tạp dề. Anh hỏi: “Em ra ngoài sớm mua đồ sao?”
Ôn Thiển cúi về trước gắp thức ăn đặt vào chén của mình rồi nói: “Không có, đều là hôm qua mang tới. Đúng rồi em có làm cơm trưa, anh lấy mang theo để trưa ăn đi. Tối muốn ăn gì để chiều em đi mua.”
Ôn Thiển hỏi rất vui vẻ bởi vì cuối cùng cũng có một thân phận có thể cho cô quan tâm anh, chăm sóc anh.
Cố Viêm đã quen thuộc với cuộc sống không ai quấy rầy, anh nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-gia-vo-yeu/1817902/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.