Hồi ấy Tô Diệc Nhiêm mới 14 tuổi, là một cô học sinh ngây thơ chưa trải sự đời. Cũng là cái tuổi mà sự rung động trong con người ta bắt đầu hình thành.
Cứ ngỡ là sẽ không thích ai cho đến khi...
...Một buổi chiều heo hút, gió lồng lộng thổi vào mang theo hương vị của sự ảm đạm.
Đột nhiên cơn mưa rào đổ xuống, Tô Diệc Nhiêm hớt hải chạy đi tìm chỗ trú mưa. Rủi ro thay là hôm nay cô lại không đem theo dù.
Thở hồng hộc để lấy hơi, hiện giờ cô đang đứng ở chỗ trú mưa - là điểm chờ xe bus tới.
Tô Diệc Nhiêm thở dài, khẽ thấy bóng dáng cao lớn của một ai đó đứng bên. Cô tò mò nhìn sang thì bắt gặp một người thanh niên cả người ướt sũng...
...Anh đưa tay vuốt mái tóc ngược ra sau, lưng khẽ tựa vào chỗ bảng dán thông báo tuyển dụng.
Lần đầu tiên vừa gặp anh, trái tim cô không hiểu sao lại đập nhanh đến vậy. Cô cố giữ chặt tay vào khoảng ngực bên trái để tiếng tim đập không lộ ra ngoài.
...Đột nhiên người thanh niên ấy quay sang nhìn cô với khuôn mặt lạnh nhạt, dù lạnh nhạt nhưng phải công nhận sự tạo hóa vượt trội mà ông trời ban cho anh - quá hoàn hảo.
Đôi mắt buồn rầu ảm đạm, ánh mắt trong trẻo nhưng thờ ơ. Màu mắt với tóc cùng một màu đen trầm nhẹ, những sợi tóc bị ướt khẽ nhỏ giọt xuống khuôn mặt rồi chảy xuống cổ.
Đôi môi mỏng, chiếc mũi cao khiến nét đẹp càng thêm sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812751/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.