Dương lão gia thương xót nhìn cô, ông trầm ngâm mở lời:
- Sau cháu phải thật cẩn thận biết chưa?
" Vâng, cháu hứa. " - Vừa nói vừa liếc mắt sang phía anh, anh lúc này đang giả tạo cười với ông nội mình:
- Giờ bọn cháu phải đi rồi, lúc rảnh sẽ qua thăm ông.
" Ừ, hai đứa nhanh có chắt để cho ông bế, không thì đừng trách lão già này..."
Dương Lâm Nghiêu nắm chặt cổ tay của cô rồi kéo đi: " Chúng ta về thôi. "
Tô Diệc Nhiêm vui vẻ đi theo, có lẽ do cảm xúc trào dâng khi được kết hôn cùng người mà cô luôn thầm yêu suốt 4 năm qua, cô cũng đã không cảm thấy đau đớn khi bị anh dùng lực kéo mạnh đi.
" Đây có phải chính là định mệnh không? " - tự hỏi bản thân, cô nhắm nhẹ đôi mắt lại, khẽ lắc đầu.
...----------------...
...Mở mắt ra, cô đã nhìn thấy mình đang ngồi trên xe - cạnh người đàn ông ấy.
Cô khẽ liếc nhìn khuôn mặt anh với cự li khá gần, anh vẫn vậy, vẫn giữ nguyên một phong độ lạnh lùng lịch lãm. Khuôn mặt trưởng thành chững chạc khiến biết bao cô gái nguyện dâng hiến cuộc đời mình cho anh.
Cô đang ngẩn ngơ ngắm nhìn thì bất chợt đôi mắt anh liếc lại chỗ cô - ánh mắt chạm nhau...
- Cướp đi hạnh phúc của người khác, cô vui lắm đúng không? - anh nói với giọng lạnh.
" Cướp đi hạnh phúc? Anh đang nói... "
Chưa kịp dứt lời, anh đè cô xuống dưới ghế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812753/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.