Dương Lâm Nghiêu khẽ thở dài một tiếng ão não, giọng anh có chút không vững :
" Anh.. kết hôn rồi. Nhưng chỉ là một cuộc hôn nhân qua mắt ông nội thôi. Tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, em tin anh chứ ? "
- Em tin anh, A Nghiêu.. em tin anh sẽ không làm bất cứ điều gì có lỗi với em.
Hạ Ngọc Uyên dịu dàng đáp lại.
Dương Lâm Nghiêu mới thở phào nhẹ nhõm :
- Em mới chính là phu nhân được anh đường đường chính chính dắt tay vào Dương gia, còn cô ta chỉ là cái cớ để qua mắt ông nội anh.
" Em hiểu và thông cảm cho anh, A Nghiêu. Em rất yêu anh.. "
Vừa dứt lời thì Hạ Ngọc Uyên cúp máy, để lại chỉ là dư âm của tiếng chuông điện thoại vang lên theo từng hồi " tút...tút...tútt "
Dương Lâm Nghiêu quay đầu bước vào căn phòng cách bước chân chỉ có 20 cm.
Tô Diệc Nhiêm đằng sau cánh cửa ấy đã nghe được hết tất cả cuộc hội thoại của anh và Hạ Ngọc Uyên.
Cô đau lòng ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.. " thì ra, ngay từ lúc đầu gả về Dương gia, cô chỉ là công cụ để qua mặt Dương lão gia.. "
Tô Diệc Nhiêm lau những giọt lệ lấp lánh như pha lê còn vương lại nơi khóe mắt đã hoen đỏ của mình, cắn môi để cố ngăn nước mắt không bị tuôn rơi..
Cô lảo đảo bước vào phòng, qua tấm màn gió mỏng treo ở trước cửa sổ là một đại dương bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812727/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.