Mộ Du Khanh cười cười :
" Dương thiếu, tôi mời anh và vị tiểu thư này đến bên bàn kia ngồi bàn tí chuyện. "
Tô Diệc Nhiêm với khuôn mặt ngơ ngác nhưng vẫn niềm nở đáp lời :
- Để tôi đi gọi đồ uống, lát sẽ ra sau.
Vừa dứt lời, cô chạy vào trong phòng bếp rộng lớn ở tầng 1 để oder nước.
...
Ngoài sảnh lúc này, bầu không khí tĩnh lặng dường như bao trùm bởi hai người đàn ông chững chạc đang ngồi đối diện nhau.
Dương Lâm Nghiêu gõ gõ vào mặt bàn :
" Mộ thiếu, anh nói được chưa ? "
- Vâng ạ chẳng là tôi có một đề nghị nho nhỏ. Không biết anh có thể...
" Đề nghị ? "
Mộ Du Khanh gượng gạo, khẽ chống tay lên bàn rồi dựa khuôn mặt tuấn lãng của mình nghiêng sang bên phải một tí, thở dài rồi cất giọng :
- Chả là tôi muốn.. mời vị tiểu thư bên cạnh anh.. làm người mẫu cho bên công ty chúng tôi.
" Người mẫu ư ? " - Dương Lâm Nghiêu khẽ nheo mày, đôi mắt sắc lạnh cũng vì thế mà nhíu lại. Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mộ Du Khanh.
- Đúng vậy, tôi muốn mời vị tiểu thư đó làm người mẫu thời trang cho bên tôi. Với dáng người chuẩn như vậy thì khó có thể tìm thấy người thứ hai, chưa kể sắc đẹp của cô ấy lại là phần vượt trội hơn những người khác.
Thấy chưa đủ thuyết phục, Mộ Du Khanh lại tiếp thêm vài lời nữa :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812725/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.