Dương Lâm Nghiêu đột nhiên đứng dậy, rời ra khỏi chiếc ghế thượng hạng dành cho khách vip.
Anh liếc nhìn cô một ánh nhìn lạnh lẽo như đến từ bên kia thế giới, đôi mắt u uất như đâm thẳng vào con ngươi đang to lên vì sợ hãi tột độ.
- Đi theo tôi.
Anh cất giọng lạnh.
Tô Diệc Nhiêm rời khỏi chiếc ghế rồi chậm rãi bước theo sau bóng lưng rộng lớn của anh.
Mùi thơm nhè nhẹ thoảng qua từ mái tóc đang bị làn gió vô tình thổi hất lại, bay phấp phới trong không khí của buổi sáng trong lành.
Tiếng sóng biển rì rào cứ thế đánh vào thân tàu, tạo lên tiếp ì oạp nghe thật mới mẻ.
Áng mây trắng bồng bềnh trôi lờ lững trên khoảng trời màu xanh bao la rộng lớn.
...
Vừa về đến phòng, Dương Lâm Nghiêu đã kéo cô vào bên trong, đồng thời tay trái anh cũng chốt cửa lại... " Cạch ! "
- Dương Lâm Nghiêu, anh định làm gì ?
Đôi mắt khó hiểu, đôi môi đỏ ửng của cô cất lên, đồng thời tay cũng đẩy nhẹ anh ra.
Dương Lâm Nghiêu như bị cơn tức giận trong người kích thích thêm, anh thô bạo bóp chặt chiếc cằm nhỏ của cô.
Chưa kịp phản ứng, môi anh đã áp chặt vào môi cô.
Hơi thở đều đều ấm nóng từ phía cô khiến cơ thể anh phát điên, Dương Lâm Nghiêu ôm chặt phần eo con kiến của cô rồi hôn sâu qua phần mở màn.
Anh cứ thế làm cô cảm thấy khó thở, Tô Diệc Nhiêm dùng hết sức đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812724/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.