Ấy vậy mà đã chợp tối, Tô Diệc Nhiêm bất tỉnh đã hơn 7 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa tỉnh dậy.
...Lúc thấy cô ngất lịm trong bồn nước lạnh như những tảng băng, Dương Lâm Nghiêu vẫn đôi mắt sắc lạnh ấy chằm chằm nhìn cô, nở một nụ cười nhẹ.
Anh sai người hầu nữ trong con tàu này vào thay quần áo và bôi thuốc trị sẹo cho cô.
Chỉ vậy thôi, con người lạnh lùng ấy lại tàn nhẫn mà bỏ mặc lúc cô đang cận kề cái chết.
...
Tô Diệc Nhiêm mê man, cả người cô nóng như bị ngọn lửa thiêu đốt, cả khuôn mặt đỏ bừng lên...
" Khụ.. khụ.. khụ.. " - từng đợt ho nổ cổ cứ thế kéo dài một khoảng thời gian, cố gượng đôi mắt để mở ra..
Cơn đau nhói khắp cơ thể lại bỗng nhiên giật lên, cô đau đớn nhưng chẳng thể nào hét lên được thành tiếng.
Đôi tay run rẩy khẽ chống xuống mặt giường.. từ từ ngồi dậy một cách khó khăn.
Cô mang trên mình một bộ váy ngắn ngang đầu gối, chiếc váy che kín cổ chỉ để lộ ra tấm lưng mảnh khảnh.
Tô Diệc Nhiêm xuýt xoa nhìn khắp cơ thể mình, nhưng lạ thay cô lại không thấy bất cứ vết sẹo nào cả.. chỉ còn là cơn đau nhói đến tận xương tủy mà thôi.
...
- Tôi đã nói là sẽ không để lại sẹo rồi, chỉ cảm nhận được chứ không nhìn thấy.
Giọng nói quen thuộc lại vọng lên từ cánh cửa phòng, Dương Lâm Nghiêu đang đứng đấy, tựa lưng vào bức tường trắng không một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812722/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.