Dương Lâm Nghiêu khẽ mỉm cười, anh quay người rời đi : " Được. "
Tô Diệc Nhiêm gào khóc xong vô vọng, cô nhìn những dòng máu đỏ cứ chảy từ từ qua đôi mắt nhắm nghiền rồi rơi xuống gò má của Tô Minh Nhiễm.
Cô vươn tay xuýt xoa nhưng chưa được bao lâu thì bị hai tên vệ sĩ kéo lên trên.
" Mời cô về, lệnh cậu chủ đã giao. "
- Tôi không muốn, anh tôi còn ở đó kia mà ?
Tô Diệc Nhiêm cố vươn lại nhưng làm sao có thể ngăn được sức của hai người đàn ông khỏe mạnh..
Vừa bước ra khỏi căn hầm lạnh lẽo ấy, Tô Diệc Nhiêm ngồi sụp xuống như chết lặng với sự việc mình vừa trải qua, người cô thầm run lên bần bật.
Cô đau lòng chạy đi tìm Dương Lâm Nghiêu, thấy anh đang ngồi đọc sách ở thư phòng, cô liền nhào tới quỳ xuống, nghẹn ngào nói :
" Dương Lâm Nghiêu, cầu xin anh. Anh muốn làm gì tôi cũng được, chỉ cần tha cho anh trai của tôi. Tôi xin anh.. "
Dương Lâm Nghiêu đan hai tay chắp lên đùi, anh cất giọng khàn khàn :
" Tôi nói rồi, cô chỉ cần nghe lời.. tôi sẽ không giết anh ta. "
...
Đôi mắt cô cứ như không định được mà mỏi nhừ, cô khẽ nhắm mắt, chìm vào một giấc ngủ sâu..
..Buổi sáng sớm còn những giọt sương trong suốt như pha lê đọng trên các nhánh lá cành hoa xanh mướt, đua nhau phản chiếu những tia nắng lấp lánh của mặt trời.
Cơn gió lạnh, bầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812729/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.