K khẽ thở dài, ánh mắt đầy sự thương cảm mà nhìn cô gái đang hôn mê trong đêm lạnh.
..K nhẹ nhàng đưa đôi tay bế cô ôm vào lòng, bước chậm vào căn phòng ấy.
- Cô ta chết chưa ?
Dương Lâm Nghiêu ánh mắt chứa đầy sắc lạnh sâu như cái hồ không đáy.
K khẽ đặt cô xuống chiếc giường mềm mại :
" Cô ấy vẫn còn thở, chỉ là cơ thể lạnh cóng khiến da thịt bị tím tái đôi chút.. "
- Gọi máy bay tư nhân của tôi tới ngay đây, giờ chúng ta về lại thành phố.
" Nhưng chuyến đi này là 3 ngày 3 đêm, trở về bây giờ e là Dương lão gia sẽ quở trách. "
Dương Lâm Nghiêu không có lấy một cảm xúc nào khác ngoài sự thờ ơ hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú của mình.
Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên một cách đầy nham hiểm :
- Cô ta ốm nặng, không khí ở đây lại rất lạnh. Tôi nói vậy.. cậu hiểu chứ ?
K thầm run trước lời nói đầy gai góc của Dương Lâm Nghiêu - quả thật mang danh là một con người lãnh khốc vô tình..
K khẽ đẩy kính rồi cúi người đầy cẩn trọng, song lại bước đi nhanh chóng gọi máy bay đến.
Dương Lâm Nghiêu lúc này mới đưa bàn tay thon thả của mình ra, khẽ vuốt lấy gò má đang đỏ ửng có đôi phần nhợt nhạt của cô..
Tay kia anh với lấy chiếc điện thoại để gọi cho ông nội mình.
Đầu dây kia vừa bắt máy. - " Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812716/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.