Trước đôi mắt được tôn lên bởi hàng lông mi dài rợp bóng, đen dày và cong của Tô Diệc Nhiêm là một người đàn ông.. cả người dính toàn một màu máu đỏ.
Cô sợ hãi chạy thật nhanh đến ôm trọn lấy người đàn ông ấy. Giọng cô thổn thức :
- Anh hai.. em xin lỗi, đều do em.. em đã hại anh tới nông nỗi này.. hu hu..
Tô Minh Nhiễm đưa đôi mắt nâu trầm như chứa ngàn vạn những tia nắng ấm áp bao quanh lấy cô, Minh Nhiễm cố hắng vài cái rồi mới cất được giọng thều thào :
" Tô Diệc Nhiêm.. anh không trách em.. đâu phải tại em.."
Cô nghẹn giọng sau những lời nói đầy khẳng định ấy, lòng cô đã mềm nhũn đi rất nhiều.
Tưởng tượng lại cái cảnh hạnh phúc khi hai anh em gặp lại nhau.. đâu ngờ lại ra nông nỗi này.
Tô Diệc Nhiêm xót xa nhìn phần đầu Tô Minh Nhiễm bị đánh tới nỗi máu đông cứng lại thành mảng, cô chạy đi lấy khăn ướt để lau hết những phần máu đông đi.
Gần 30 phút sau, Tô Diệc Nhiêm bị một tên lực sĩ kéo đi không thương tiếc, cô chỉ biết hét lên những lời cuối cùng trước khi bị lôi ra :
- Anh hai.. anh phải gắng lên, một ngày nào đó em sẽ cứu anh khỏi nơi tối tăm này..
Tô Minh Nhiễm lặng thinh không đáp lại, chỉ nở một nụ cười hiền hậu ấm áp nhìn cô đầy trìu mến.
..
Nỗi cô đơn hiu quạnh bao trọn lấy tâm trí Tô Diệc Nhiêm, cô ngồi thẫn thờ nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812712/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.