Diệc Nhiêm.. Diệc Nhiêm, cháu mau dậy.
" Ai.. là ai ? Giọng nói quen thuộc này hình như là của ... dì Trương. "
Tô Diệc Nhiêm bừng tỉnh sau cơn mê man, lúc nãy cô lại không may ngủ quên mất. Nhìn chiếc đồng hồ được đúc bằng vàng ánh lên màu sáng chói, cô lại càng ngạc nhiên hơn nữa :
" Vậy mà.. đã hơn bảy giờ rồi... nhanh quá, mình chỉ vừa mới chợp mắt.."
Cô quay sang nhìn về phía dì Trương đang tươi cười, lòng có chút lo lắng :
- Diệc Nhiêm.. cháu mau dậy chuẩn bị theo lời cậu chủ dặn dò. Cô Hạ Ngọc Uyên đang trên đường về biệt thự...
Tô Diệc Nhiêm không giấu nổi đôi mắt đã đỏ hoe từ khi nào, khóe miệng cô run lên mà mấp máy, lời lẽ cũng không thể thẳng tuột được nữa :
" Hạ.. Hạ Ngọc Uyên.. cô ấy.. đang về đây sao ? "
Đôi môi run rẩy từng lời, cô khó nhọc lắm mới khôi phục lại được khuôn mắt điềm tĩnh, gắng mỉm cười - một nụ cười chứa bao sự đau buồn.
Dì Trương không khỏi xót thương cho cô, một người phụ nữ hiền lành và xinh đẹp hết đỗi nhưng lại chẳng thể đấu lại những thứ gọi là tình yêu, là quyền lực.
Tô Diệc Nhiêm cười híp mắt hình vòng cung, đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống của cô lại vang lên những lời lẽ an ủi :
" Dì Trương.. hôm nay là ngày Hạ Ngọc Uyên trở về, chúng ta nên vui mới phải. Hôm nay cũng là ngày.. cháu tròn 19 tuổi. "
Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812709/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.