Chừng chưa đầy 3 phút sau, trong căn phòng phảng phất hương thơm nhè nhẹ của hoa quả chín.. hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau.
Một người thì mang đậm chất của một bông hoa hồng kiêu sa đầy kì vọng, xòn một người lại mang sự ngây ngốc trong sáng của bông hoa tuyết trắng..
- Tô Diệc Nhiêm đúng không ? Cảm ơn cô vì đã chăm sóc chồng tôi bấy lâu nay.. còn giờ tôi trở về rồi, mong cô biết đường mà vạch rõ giới hạn..
Hạ Ngọc Uyên nở nụ cười không chút vướng bận.
Tô Diệc Nhiêm né tránh ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích của cô ta. Chỉ khẽ đáp lời :
" Tôi vẫn luôn biết điều này.. dù gì anh ấy cũng đâu có yêu tôi. Vậy nên cô không cần phải lo lắng. "
Đôi mắt nâu trầm của Ngọc Uyên khẽ nhíu lại, uống nhẹ một ngụm trà :
- Ừ nhỉ, quên mất cô chỉ là lá chắn để qua mắt ông nội của A Nghiêu, đợi khi cô hết tác dụng rồi thì cũng sẽ bị vứt bỏ thôi..
Cô khẽ mỉm cười chua xót, hàng lông mi dài khẽ chớp lấy một cái để che đi nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn mỏng manh kia.
Bỗng nhiên cửa phòng chợt mở, giọng nói đầm ấm mang dịu sự hài hòa khẽ vang lên :
- Ngọc Uyên.. thì ra em ở trong này, chúng ta mau ra ngoài thôi, ông nội anh đến rồi.
Tô Diệc Nhiêm khẽ liếc nhẹ sang phía anh, chỉ thấy ánh mắt anh chợt thoáng qua trên người cô mấy giây rồi lại quay sang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812708/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.