Lúc này từ bên ngoài, Hạ Ngọc Uyên mở cửa bước vào, vẻ nhìn đầy kính trọng :
" Chào Dương lão gia.. tên cháu là Hạ Ngọc Uyên, rất vui được gặp người. "
Ông nhíu mày nhìn Ngọc Uyên mà không nói gì, chỉ lẳng lặng đáp cho cô ta một cái liếc xéo đầy sự không tin tưởng rồi chống gậy bước ra khỏi phòng.
" Hừ. " - Ông hừ nhẹ một tiếng, Hạ Ngọc Uyên lấy cớ mà trở nên run rẩy, giọng cô ta lại cất lên đầy sự bi thương :
- Hình như ông.. ông không thích em lắm thì phải. Có lẽ em không bằng Tô Diệc Nhiêm chăng ?
Dương Lâm Nghiêu bất mãn, hai bàn tay to lớn đẹp tới từng đường gân của anh vươn tới ôm lấy Ngọc Uyên vào trong lòng, khẽ dúi đầu cô ta vào lồng ngực săn chắc của mình, anh nói :
" Ngọc Uyên.. từ từ rồi ông nội sẽ nhìn ra được bộ mặt thật của cô ta thôi. Cũng chỉ vì Tô lão gia đã cứu ông nội nên ông mới có thiện cảm với cô ta. "
Anh lặng giọng đi, nghĩ suy gì đó rồi lại ân cần nói tiếp :
- Mà thôi, em mau đi thay đồ rồi còn xuống sảnh để anh giới thiệu với mọi người - phu nhân của anh !
Hạ Ngọc Uyên hớn hở, vui sướng mà đặt lên đôi môi mỏng của anh một nụ hôn thoáng qua..
Dương Lâm Nghiêu cả cơ thể như bị kích thích, anh vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô ta mà hôn ngấu nghiến, nụ hôn sâu như muốn chiếm đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812705/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.