..Cơn gió heo heo thổi lộng trên những tán cây chò, lơ lửng trên bầu trời cao là những áng mây trắng trôi bồng bềnh một cách thật chậm rãi..
Làn gió đường chỉ mới thổi qua đã khiến những lọn tóc mềm mại của cô bay phấp phới vào khoảng không vô định.
Tô Diệc Nhiêm gọi taxi rồi đường hoàng ngồi lên xe : " Bác cho cháu tới công ty Mộ Dinh với ạ. "
Bác lái xe gật gù mà không đáp lại, chiếc xe bắt đầu lăn bánh..
Ngoái lại phía sau, một con đường dài sâu hút như vô tận hiện lên trước tầm nhìn đầy sự ngạc nhiên của cô, con đường ngoại ô thật tấp nập xe cộ và người đi lại, nhưng đẹp nhất vẫn là hàng cây chò xếp thẳng tắp dọc đường, tỏa lá xuống lề đường rộng lớn..
..30 phút sau, toàn thân cô nhức mỏi vì ngồi yên một chỗ trong thời gian dài. Cố lê đôi chân đnag tê dại của mình mà bước ra khỏi chiếc xe taxi.
Cô đưa tiền rồi cảm ơn bác lái xe :
" Cháu gửi tiền ạ. Cảm ơn bác rất nhiều, chúc bác một ngày mới nhiều khách ạ. "
Bác lái xe vốn trầm tính, từ đầu đến cuối không hề nói gì thì bỗng nhiên lại mở lời :
- Cảm ơn cháu, hiếm lắm mới gặp được một người lễ phép như cháu đây khiến bác vui trở lại rồi.
Cô cười rạng rỡ rồi khẽ cong người, tiếp đấy là xách túi xách bước vào cửa công ty.
Choáng ngợp vì tòa nhà đồ sộ cao chót vót hiện lên trước đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812702/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.