Dương Lâm Thiên nhìn thấy cô như vậy thì cũng có chút hiểu ý nên chỉ đành đứng dậy tạm thời rời đi chỗ khác.
" Vậy em có về Dương gia luôn không ? "
Cố đưa tay che đi gương mặt đang nhẹm đỏ của mình, cô cất giọng nghẹn ngào.
" Lát nữa em sẽ bắt xe về. "
Đột nhiên cái bụng vô ý thức của cô lại kêu lên cái tiếng mà khiến cho cô đỏ tía mặt tía tai lại "ọt... ọt.. ọt.."
Dương Lâm Thiên khẽ đưa tay lên che miệng, nở nụ cười ấm áp. Lát sau, Lâm Thiên mới mở lời mời dịu dàng như xoa dịu cơn e ngại của cô :
- Để anh đưa em đi ăn trưa, rồi tiện đường về Dương gia luôn..
Cô ôm cái bụng vô ý thức của mình thật chặt để nó không phát ra tiếng kêu xấu hổ kia nữa.. thật ra từ sáng tới giờ cô chưa có gì bỏ bụng cả.
Dọn bàn ghế rồi làm thức ăn, thêm việc giúp những người hầu trang trí lại căn biệt thự... và rất, rất nhiều việc khác nữa.. tới nỗi chưa được đụng vào bữa sáng mà dì Trương đã ân cần chuẩn bị cho mình.
Tô Diệc Nhiêm ngại ngùng, cô đáp lại với giọng đầy e thẹn :
- Em.. em sẽ mời anh bữa này.
" Hử ? Vậy thì anh phải gọi thật nhiều món đắt tiền rồi. "
Dương Lâm Thiên phì cười, gương mặt đẹp như tranh, ánh mắt đầy tia nắng nhỏ ấm áp nhìn cô trìu mến.
Cô cố nặn ra nụ cười đẹp trong khi bản thân lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812700/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.