Hai người một nam một nữ chỉ vừa mới đặt chân vào trước cửa thì giọng nói của một bà lão bỗng vang lên :
- Ồ, hiếm lắm mới thấy cặp vợ chồng son tới quán bình dân này ăn đấy. Trông hai người thật đẹp đôi quá đi.
Tô Diệc Nhiêm vội vàng xua tay, nở nụ cười xã giao hòa đồng, cô đáp lại lời phản bác :
- Bà ơi, đây là anh chồng cháu chứ vợ chồng gì ạ ?
Bà lão mon men chừng 60 tuổi, mặt bà xệ xuống bởi hai bên má bánh bao, nếp nhăn trên trán rồi vùng mắt khẽ nheo lại, nhìn cô cười cười :
- Ồ, vậy bà đây nhầm rồi. Tại thấy hai người có vẻ giống vợ chồng son.. nên ta tưởng..
" Ha ha, bà cũng vui tính thật đấy. " - Dương Lâm Thiên đột nhiên phì cười, ánh mắt anh híp lại nhìn bà lão móm mém một cách điềm nhiên.
- Khà khà khà, hai đứa mau vào đây. Quán bà ế khách cũng lâu lắm rồi, sắp sửa sập tiệm.
Cô nhìn bà lão già với ánh mắt đầy sự cảm thông, cô khẽ nói nhỏ :
" Vậy sau này cháu sẽ thường xuyên tới đây làm khách ở quán bà nhé. Bà cứ chuẩn bị sẵn đi, vì cháu ăn rất nhiều. "
Bà lão móm mém cười lớn, giọng khàn khàn có chút trầm :
" Khà khà, được.. được. Già sẽ làm cho hai đứa ăn thoải mái. "
...
Dương Lâm Thiên và cô ngồi xuống một chiếc bàn hình tròn được làm bằng gỗ có phần cũ kĩ vì để lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812699/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.