....Bỗng có một vật gì đó chắn ra trước khuôn mặt đang mếu máo của cô.. Dương Lâm Thiên đưa cánh tay trái ra, giọng nói ôn nhu :
- Lau nước mắt đi, hãy khóc cho thỏa mãn.. sẽ làm trái tim bớt đau hơn.
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông ấm áp trước mặt, không thể nhịn nổi nữa, cô vồ lấy cánh tay Dương Lâm Thiên mà òa khóc nức nở như một đứa trẻ.
" Hu hu hu... hu hu hu..."
Lâm Thiên cũng bất lực nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến như một người anh trai.
...
Khoảng một lát sau cô mới ngừng khóc hẳn nhưng nước mắt vẫn còn lưng tròng, mắt cô đã sưng húp và đỏ tấy lên vì khóc lâu.
..Cũng là lúc chiếc xe ô tô sang trọng dừng trước cổng của một căn biệt thự lớn.
Hàng dài thảm đỏ trải từ ngoài cổng vào cửa căn biệt thự, xếp hàng ngăn nắp là những người hầu bận bộ đồ lịch lãm đang cúi chào tiếp đón các vị khách quí.
- Em cứ vào trong đi đã, tối anh mới qua được.
Dương Lâm Thiên mở lời phá tan bầu không khí ngập tràn hoa lá, rộn ràng đón mời từ ngoài cổng.
Cô cười xòa đáp lại : " Được ạ, em sẽ đi trước. Anh nhớ đến nhé. "
- Ừm.
Dương Lâm Thiên vừa phóng xe ô tô đi khuất khỏi con đường dài hun hút phía ngoại ô thì bỗng lại một chiếc xe đỏ rực mui trần dừng ngay sát cạnh cô.
- Ồ, vị tiểu thư xinh đẹp này.. lâu lắm mới gặp lại cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812697/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.