Hạ Ngọc Uyên cạn lời vì Tô Diệc Nhiêm đã không nói theo lời thoại mà cô ta vốn đã toan tính từ trước : " Mé con nhỏ này. Sao cô ta lại không biện minh chứ ? "
Ngọc Uyên cố nhoẻn nụ cười miễn cưỡng, đôi mắt được dặm một màu phấn nâu khẽ liếc đầy sự ám muội về phía Mộ Du Khanh.
Cô ta cười rạng rỡ, bàn tay phải trắng trẻo xòe ra trước mặt Mộ Du Khanh, lời lẽ có phần giả trân :
- Mộ thiếu, rất vui vì lần đầu gặp mặt.
Mộ Du Khanh chả để ý đến cô ta mà khẽ thì thầm vào tai Tô Diệc Nhiêm. Dù nói là thì thầm nhưng Mộ Du Khanh lại cố nói to để hai người kia nghe thấy.
" Nhiêm Nhiêm, nãy tôi thấy đằng kia nhiều đồ ăn ngon lắm.. hay chúng ta qua đó thử trước đi. "
Tô Diệc Nhiêm gật đầu mà nhìn về phía Dương Lâm Nghiêu mặt mày đang tối sầm lại, cô vui vẻ đáp lại :
- Được, chúng ta đi.
Ngọc Uyên tức tới nỗi máu xộc lên não, cô ta siết chặt tay lại khiến từng đợt gân xanh cứ thế mà nổi lên nhìn đến rợn người.
" Tô Diệc Nhiêm.. cô cứ chờ ngày tôi vào Dương gia đi, cô sẽ không thể yên ổn với tôi. " - Ý nghĩ ác tâm dừng lại, Hạ Ngọc Uyên quay sang nũng nịu với Dương Lâm Nghiêu.
- A Nghiêu, tại sao Mộ thiếu lại không thèm nghe em nói.. lại để ý Tô Diệc Nhiêm tới vậy.. có lẽ nào anh ta lại..
" Rắc. " -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812695/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.