Vào khoảng 7 giờ 20 phút, cánh cửa phòng vừa mở ra, Hàn Quốc Đại liền rối rít xin lỗi, ngay cả mắt cũng không nhìn kĩ người trước mặt.
- Ngài Lưu Bạch vẫn chưa tới đâu, anh cứ bình tĩnh.
Hàn Quốc Đại kinh ngạc trước vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười của nàng. Hắn nghi hoặc nhìn nàng, từ từ kéo chiếc ghế đối diện. Nàng vẫn thân thiện chào đón hắn, đặt nhẹ ly rượu vang đỏ xuống, khẽ cất tiếng:
- Có vẻ em đã gây khá nhiều rắc rối cho Hàn gia rồi nhỉ? Anh không sao chứ?
- Tại sao em lại ở đây? Còn chuyện của mẹ, sao cánh nhà báo lại biết được?
Hàn Quốc Đại cảnh giác nhìn nàng, nhất là khi nụ cười thảo mai kia dần biến thành sự chế giễu dù chỉ là vài ba giây ngắn ngủi. Nàng vui vẻ chống tay lên bàn, lại bày ra dáng vẻ hút người như ba ngày trước.
- Anh hỏi như thế là sao ạ? Bữa giờ em ở bệnh viện mà, có biết chuyện gì đâu chứ.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Sự đối lập trong phong thái của hai người tạo ra một sự ngượng ngạo vô hình. Nàng nhẹ nhàng ngả lưng ra sau ghế, chậm rãi hỏi:
- Anh biết vụ án của mẹ không ạ?
Hàn Quốc Đại trả lời ừm ờ qua loa, ánh mắt còn không nhìn thẳng nàng, có ý tỏ ra không muốn nói chuyện. Nàng không chịu dừng lại ở đó, mở lời:
- Em nghe bảo ngôi nhà trước kia của mẹ bị thiêu cháy hoàn toàn, cảnh sát còn mới phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-diem-truoc-khi-yeu/2863626/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.