Trong bầu không gian yên tĩnh này, nàng hoàn toàn không có ý định mở lời trước, im lặng mỉm cười để tránh tạo sự ngượng ngạo. Lưu Bạch thở dài, rồi liền nghiêm túc nói:
- Nguyệt Liên, tôi sẵn sàng chấp nhận những điều kiện của cô. Nhưng ít nhất, cô cũng phải nói cho tôi biết lí do.
Nàng cười dịu, giọng điệu thoải mái nhưng không có ý giễu cợt:
- Quả thực yêu cầu ngài huỷ lịch hẹn với Hàn gia là khá quá đáng. Nhưng tôi cá chắc ngài sẽ không hối hận vì quyết định gặp mặt tôi ở đây đâu.
Lưu Bạch hơi nhíu mày. Tuy ông rất muốn tin tưởng Nguyệt Liên, nhưng lời nói của nàng lúc nào cũng úp úp mở mở, dường như cô gái này vẫn luôn che giấu một chuyện gì đó. Trong mắt Lưu Bạch bây giờ lại thấy nụ cười dịu kia có chút giả tạo.
Qua sắc mặt của ông, nàng dễ dàng nhận ra được sự nghi hoặc đó. Vẻ vui tươi dần tắt lịm đi, thay vào đó là nét sắc sảo, tự tin. Nàng lấy ra từ trong túi một xấp giấy, đặt lên bàn, xoay về hướng Lưu Bạch.
- Tôi đã soạn lại hợp đồng bán tranh rồi. Ngài xem, có cần thay đổi gì không?
Lưu Bạch vẫn muốn hỏi nàng sâu thêm về chuyện Hàn gia, nhưng xem ra nàng vốn không có ý định trả lời bất kì câu nào. Ông cầm xấp giấy lên, ngả người dựa lưng ghế, cẩn trọng đọc từng trang.
Trong lúc chờ, chàng trai trợ lí của Lưu Bạch đã quay lại, tay cầm một tách trà hoa hồng nóng. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-diem-truoc-khi-yeu/2863624/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.