Cuộc trò chuyện với Thẩm Dĩnh đã tác động rất lớn với Đường Uyển, sáng sớm hôm sau khi Vương Thu Phương đến đưa canh bổ, cô uống xong đột nhiên rất bình tĩnh mở miệng: “Mẹ, con biết canh này là Mã Thiên Xích kêu người đưa tới rồi mẹ lại cầm đến cho con.”
Biểu tình trên mặt của Vương Thu Phương có chút cứng đờ, sau đó vội vàng cười khừ: “Con nói cái gì vậy, canh nay chính là mẹ hầm cho con, có liên quan gì tới Tiểu Mã...”
“Mẹ, mẹ đừng lừa con nữa, nguyên liệu trong bát canh này không dễ xử lý, nếu như không phải có tay nghề chuyên môn thì không làm được như thế này.”
Vương Thu Phương mấp máy môi, muốn giải thích cái gì đó lại phát hiện căn bản không biết nên nói cái gì, bỏ đi, hiểu mẹ không ai bằng con gái, đồ ăn bà ta nấu Đường Uyển ăn từ bé đến lớn, chắc chắn có thể nhận ra được.
Đã đến nước này, Vương Thu Phương cũng nói thật: “Mẹ không phải cố ý muốn giấu con, con hiện nay đang trong thời kỳ hồi phục, cơ thể cần dinh dưỡng, mẹ sợ nói là do Tiểu Mã chuẩn bị thì con sẽ không uống, mẹ còn bận bịu công việc trong bệnh viện của mẹ và con thì lấy đâu ra thời gian để nấu cơm tẩm bổ cho con như vậy.”
Ánh mắt hơi rủ xuống, nhìn chiếc bát sứ trắng rỗng không trên tay, sau khi trầm ngâm suy tư vài giây mới ngẩng đầu lên lại: “Mẹ bảo anh ấy tự đến đưa đi.”
Đột nhiên nghe thấy một câu này, Vương Thu Phương có hơi bất ngờ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282878/chuong-690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.