“Điều này rất bình thường.” Thẩm Dĩnh lại một lần nữa cho cô ấy sự khẳng định: “Nếu như em vừa tỉnh lại thì có thể hoàn toàn thích ứng được, đó mới là không bình thường, cho nên em không cần phải rối rắm trong cảm xúc của mình, nếu như em không vui vẻ, thậm chí không biết tại sao mà cứ muốn trốn tránh, em có thể ở trước mặt của anh ấy mà biểu hiện ra, chứ không phải cảm thấy mấy cảm xúc này không thể lộ ra, giấu chặt trong lòng của mình, như thế sẽ quá nặng nề.”
Lời của cô khiến dòng suy nghĩ của Đường Uyển rơi vào một không gian hoàn toàn mới, không có nhiều áp lực, cũng không có loại cảm thấy khẩn trương và lo lắng đó nữa.
Thẩm Dĩnh dùng phương thức như thế này là để nói cho cô biết, mặc kệ tâm trạng như thế nào đều là đúng, cô hoàn toàn có thể biểu đạt ra, chứ không phải cố chấp khống chế bản thân.
“Chị Thẩm Dĩnh, em có thể biểu hiện ra không?”
“Đương nhiên.” Thẩm Dĩnh dứt khoát gật đầu: “Cái khác chị không bảo đảm, nhưng đối với chuyện của em, sức nhẫn nại của Mã Thiên Xích tuyệt đối sẽ đạt vô cùng.
Người đàn ông đó sợ nhất chắc chính là Đường Uyển phớt lờ anh, cách xử lý lạnh lùng này thật sự rất dễ tổn thương tình cảm, thời gian lâu dần vết rạn nứt giữa hai người không những sẽ không vì những nhượng bộ này mà hao mòn, ngược lại sẽ trở thành khoảng cách không thể vượt qua.
Chỉ có điều nói mấy điều này với Mã Thiên Xích, ngược lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282877/chuong-689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.