Tịch Giai Giai khẽ lắc đầu, thanh âm cũng chả to hơn tiếng muỗi vo ve bao nhiêu: “Không có.” Thấy vậy, Bùi Dục liền nhướng mày lên: “Thật sự không có?” “Ừm…” Sau một đoạn đối thoại ngắn gọn, giữa hai người lại chìm vào trong một sự trầm mặc khó nói, suy cho cùng cũng là do mình nên mới thành ra như vậy, Tịch Giai Giai liếc nhìn cửa Hồng Đình một cái, nhỏ tiếng nói: “Anh định làm gì với mấy người đó?” Bùi Dục không ngờ cô lại hỏi như vậy, anh sững sờ một lát rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Không làm gì hết.” Không giống với bộ dạng xông vào trong phòng bao bảo vệ cô lúc nãy, Bùi Dục lúc này trông có chút trầm, là sự trầm toát ra từ những kẽ hở trong xương cốt. Đối mặt với một Bùi Dục trầm mặc ít nói như vậy, trong lòng Tịch Giai Giai vẫn có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn phải miễn cưỡng nói: “Anh đừng đánh người ta xảy ra chuyện…” Ngọn lửa mà Bùi Dục đang kìm nén lại một lần nữa bị câu nói này của cô khơi dậy: “Cô còn thời gian và công sức để quan tâm đến người khác sao? Nhìn bộ dạng bây giờ của cô đi, có thời gian chi bằng lo cho mình chút xíu đi?” “Tôi sợ gây ra chuyện.” “Chuyện gì?” Bùi Dục bực bội mà nghiêng người qua trừng cô một cái: “Cô nói cho tôi nghe xem, chuyện gì?” “...” Tịch Giai Giai không biết nguyên nhân tại sao anh lại đột nhiên phát hoả như vậy, ánh mắt vô cùng khó hiểu mà nhìn anh: “Sao anh lại tức giận rồi?” Cục tức nghẹn lại trong ngực của Bùi Dục, không lên không xuống khiến anh rất khó chịu, mãi một hồi anh mới nặng nề nhổ ra: “Tịch Giai Giai, trong não cô chứa toàn shit sao? Không phải phòng bao do cô phụ trách thì cô qua đó làm cái gì? Mấy người đó có đức hạnh gì, cô làm ở đây một tháng rồi mà còn không biết sao? Hay là bên ngoài thì phản kháng từ chối, nhưng trong lòng thật ra cũng muốn bám lấy mấy người đàn ông đó?” Một loạt câu nói ném xuống đáy lòng của Tịch Giai Giai hệt như những quả bom, trong đôi con ngươi ẩm ướt, đôi đồng tử dao động kịch liệt giống như là động đất vậy, cô nhìn Bùi Dục với ánh mắt không dám tin, cho dù thế nào cô cũng không ngờ, anh ấy đã cứu mình nhưng lại hoài nghi mình như vậy. Cô cảm thấy mình vô cùng vô cùng mất mặt, vô cùng bị xem thường. Bám lấy? Có phải là anh cũng xem mình là một người phụ nữ giống như Liễu Nhân Nhân không? Khuôn mặt Tịch Giai Giai nóng bừng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Anh xem tôi là loại người gì?” “Nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng bao của người khác, kêu cô làm cái gì cô làm cái đó, cô nói xem cô là loại người gì? Cô…” Lời của Bùi Dục vừa nói được một nửa, vừa định tiếp tục nói thì đột nhiên ngừng lại. Khuôn mặt nhỏ vốn đang trắng bệch đột nhiên rơi xuống vài giọt nước mắt long lanh trong suốt, một giọt nối tiếp một giọt, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng lớn nữa. Những giọt nước mắt như kim cương đó rơi ra dữ dội từ trong hốc mắt giống như là không cần tiền nữa vậy, men theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo rơi thẳng xuống cổ. Đây là lần thứ hai cô khóc, lần trước còn là vì chuyện ở trên xe. Nghĩ đến điều này, Bùi Dục càng cảm thấy phiền lòng. Anh bực bội mở miệng hỏi: “Cô lại khóc gì nữa?” Tịch Giai Giai rục cổ lại lặng lẽ mà rơi nước mắt, ngay cả tiếng khóc cũng không có, cô vốn đã có chút sợ Bùi Dục, mới vừa nãy đã có chút thay đổi, bây giờ bị anh nói như vậy, trực tiếp lại bị đánh quay về nguyên hình. Bùi Dục thấy cô không nói chuyện thì bực bội đưa tay lên gãi gãi đầu: “Hỏi cô đó!” “Tôi khóc cũng không được sao!” Tịch Giai Giai cuối cùng cũng lên tiếng rồi, nhưng lại mang theo vài phần uỷ khuất, xấu hổ và tức giận: “Anh vu oan cho tôi, tôi không thể khóc sao?” Bùi Dục hoàn toàn không nói gì nữa, sự giỏi ăn giỏi nói thường ngày lại không phát huy được chút tác dụng gì vào lúc này, anh cuối cùng cũng nhìn ra rồi, đối với cô gái tên Tịch Giai Giai này, anh thật sự là không có cách, một chút cũng không có. “Anh nói tôi muốn bám lấy người khác, tôi bám lấy ai, có thể làm việc ở đây cũng là nhờ anh, nếu như không có anh thì tôi căn bản không thể tiếp xúc được đến mấy thứ này, làm sao mà tôi biết Liễu Nhân Nhân muốn gài tôi chứ, tôi chỉ cảm thấy đó là công việc của tôi, tôi muốn kiếm tiền, chỉ như vậy mà thôi.” Tịch Giai Giai không muốn người khác hiểu lầm về mình, chuyện mà cô không muốn làm, cô sẽ không thừa nhận. “Nhờ tôi?” Bùi Dục cười một tiếng: “Tôi nói là cô có thể đi rồi, là tự cô muốn ở lại đó thôi.” “Không sai, là tôi.” Tịch Giai Giai ngẩng đầu lên: “Đó là bởi vì tôi muốn có tiền, tôi muốn làm việc để kiếm tiền thì có gì sai sao?!” Thanh âm của cô gái vang lên bên tai, uỷ khuất ấm ức mà lại chất chứa một sự kiên trì kỳ lạ. Ngay cả Bùi Dục nghe thấy cũng có cảm giác có phải là mình đã sai rồi không nữa. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cô có làm sao thì có liên quan gì đến mình chứ, cô bị người ta ức hiếp hay là ở lại, đều không có liên quan lớn gì đến anh mà. Bùi Dục cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi, vậy mà lại rảnh rỗi đi quản chuyện của người khác nữa, hơn nữa lại là một người phụ nữ có mâu thuẫn với mình, nếu như là trước đây anh sẽ không những không quản, mà sẽ còn vui vẻ đứng ở một bên nhìn đối phương chịu tội nữa kìa. Anh thật sự thay đổi rồi, đã trở nên lương thiện rồi. Nhưng tại vì sao chứ? Có trời mới biết lúc anh tới gần phòng bao nhìn thấy Tịch Giai Giai bị ức hiếp, anh đã điên lên như thế nào, hận không thể thiến luôn cả hai người đàn ông đó, có cảm giác như là một món đồ của mình bị người ta mạo phạm vậy. Cái này thì cũng thôi đi, điều càng đáng sợ hơn chính là khi nhìn thấy nước mắt của Tịch Giai Giai, anh vậy mà lại không thể nói ra được những lời thật khó nghe nữa, anh không phải là người thương hoa tiếc ngọc như vậy a! Giống như là tâm trạng sau khi rời khỏi tiệc cưới của Lục Hi và Thẩm Dĩnh vào hôm đó vậy, cái loại bực bội kỳ lạ đó lại đến rồi. Anh không tiếp tục nói chuyện nữa mà khởi động rồi lái xe về phía đường lớn. Trong lòng Tịch Giai Giai thật sự khó chịu đến không chịu được, theo bản năng tưởng rằng anh sẽ đưa mình về nhà, cũng không có chú ý đến cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, đợi đến lúc cô phản ứng lại thì chiếc xe đã lái về phía sườn núi rồi. Cô qua loa lau nước mắt trên mặt, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong thanh âm toàn là kinh hãi: “Anh đây là đang đưa tôi đi đâu vậy?” Người đàn ông vô cùng đơn giản dễ hiểu mà thốt ra hai chữ: “Về nhà.” Về nhà? Tịch Giai Giai lại nhìn ra ngoài một cái, xác định là mình không có nhìn nhầm: “Đây không phải là hướng về nhà…” “Ai nói là đi tới nhà của cô vậy?” Trong khi nói, chiếc xe đã đi qua một cánh cửa tự động Bluetooth ở lưng chừng núi: “Cô như vậy làm sao mà về?” Tịch Giai Giai vội vàng nói: “Tôi ở một mình, tôi có thể về được.” “Ở toà nhà nguy hiểm mà cô ở, cô chắc chứ? Cô không sợ vừa bước vào toà nhà sẽ bị hai người vừa nãy báo thù sao?” Bùi Dục nói chuyện vô cùng ung dung hờ hững, nhưng mỗi một chữ nói ra đều là một sự uy hiếp trá hình. Nếu như là trước đây Tịch Giai Giai sẽ tin, nhưng mà bây giờ thì ít nhiều gì cô cũng thông minh hơn chút rồi, không phải cái gì cũng nghe vào trong lòng mình: “Hai người đó không phải bị anh bắt lại rồi sao, sao có thể báo thù tôi được?” “Cô tưởng chỉ có hai người bọn họ thôi sao, lỡ như có đồng bọn thì sao?” Bùi Dục cất giọng không nhanh không chậm, nhìn thấy sự nghi hoặc trong đáy mắt của cô anh liền trở nên càng nghiêm nghị mà hù doạ: “Mấy loại người như bọn họ không có sợ gì hết đâu, tôi khiến bọn họ mất mặt như vậy, cái oán khí này không dám phát tiết với tôi, thì chắc chắn là sẽ nhắm vào cô rồi, đến lúc đó đừng nói tôi không có nhắc nhở cô.” Trong đầu Tịch Giai Giai lập tức hiện lên những tin tức hiếp trước giết sau kia, chuyện vừa nãy cô còn chưa hoàn toàn đi ra khởi sự sợ hãi nữa, bây giờ lại bị Bùi Dục hù doạ như vậy thì càng cảm thấy lãnh lẽo đáng sợ hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]