Tịch Giai Giai khẽ lắc đầu, thanh âm cũng chả to hơn tiếng muỗi vo ve bao nhiêu: “Không có.”
Thấy vậy, Bùi Dục liền nhướng mày lên: “Thật sự không có?”
“Ừm…”
Sau một đoạn đối thoại ngắn gọn, giữa hai người lại chìm vào trong một sự trầm mặc khó nói, suy cho cùng cũng là do mình nên mới thành ra như vậy, Tịch Giai Giai liếc nhìn cửa Hồng Đình một cái, nhỏ tiếng nói: “Anh định làm gì với mấy người đó?”
Bùi Dục không ngờ cô lại hỏi như vậy, anh sững sờ một lát rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Không làm gì hết.”
Không giống với bộ dạng xông vào trong phòng bao bảo vệ cô lúc nãy, Bùi Dục lúc này trông có chút trầm, là sự trầm toát ra từ những kẽ hở trong xương cốt.
Đối mặt với một Bùi Dục trầm mặc ít nói như vậy, trong lòng Tịch Giai Giai vẫn có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn phải miễn cưỡng nói: “Anh đừng đánh người ta xảy ra chuyện…”
Ngọn lửa mà Bùi Dục đang kìm nén lại một lần nữa bị câu nói này của cô khơi dậy: “Cô còn thời gian và công sức để quan tâm đến người khác sao? Nhìn bộ dạng bây giờ của cô đi, có thời gian chi bằng lo cho mình chút xíu đi?”
“Tôi sợ gây ra chuyện.”
“Chuyện gì?” Bùi Dục bực bội mà nghiêng người qua trừng cô một cái: “Cô nói cho tôi nghe xem, chuyện gì?”
“...” Tịch Giai Giai không biết nguyên nhân tại sao anh lại đột nhiên phát hoả như vậy, ánh mắt vô cùng khó hiểu mà nhìn anh: “Sao anh lại tức giận rồi?”
Cục tức nghẹn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282828/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.