Chương trước
Chương sau
Đó là loại tâm trạng gì nhỉ?
Giống như là một đoá hoa mà mình muốn hái, mỗi lần trước khi ra tay đều do dự xoắn xuýt không nỡ, nhưng vào giờ phút quan trọng, nó lại bị người ta hái đi ngay trước mắt của mình.
Bùi Dục làm sao mà không tức giận cho được?
Không những tức giận, mà còn phẫn nộ, hận không thể trực tiếp lóc da rút gân của hai người kia.
Sắc mặt anh đáng sợ như vậy, người trong phòng bao chỉ cần không bị mù thì đều có thể nhìn ra được, đặc biệt là khi anh đi về phía Tịch Giai Giai, hơn nữa còn tận tay kéo cô vào trong lòng của mình.
Sắc mặt hai người đàn ông đó càng hoảng sợ hơn, hối hận đến chết đi được.
“Là ai ra tay?” Khẩu khí thanh lãnh, vừa mở miệng chính là thái độ chất vấn.
Hai người đó không có ai dám đứng ra cả, Bùi Dục đã quá quen với mấy kẻ nhát gan dám làm nhưng không dám nhận này rồi: “Không ai nói đúng không? Được thôi, vậy thì tôi sẽ đưa tất cả các người đi, hỏi từng người một, hỏi không ra thì chưa xong.”
Nghe thấy câu này xong, những người khác mới đầu còn kiên định muốn giấu diếm giúp bạn của mình đã bắt đầu lay động rồi, dù sao người này cũng không phải là ai khác mà chính là Bùi Dục a, lời mà anh nói 100% không phải là uy hiếp, anh có thể nói như vậy chính là có thể làm như vậy.
Nếu như thật sự bị đưa đi, còn không biết chừng là sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ nữa kìa.
Thế là, sau khi có một người nhịn không nổi nữa mà nói ra tên của hai người đó xong, thì mấy người đằng sau lập tức lần lần lượt lượt khai báo tên của hai người đó.
Chân tướng rõ ràng, Bùi Dục đưa mắt nhìn một người trong đó, cánh tay dài đưa ra ôm chặt Tịch Giai Giai ở trong lòng mình, bảo vệ cô thật kỹ rồi hỏi: “Là anh?”
Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến trái tim người đó ‘thịch’ một tiếng run rẩy, cả cơ thể lập tức trở nên không còn sức nữa, đứng cũng đứng không vững: “Tổng, Tổng giám đốc Bùi, tôi, tôi không biết cô ấy là người của anh, nếu như tôi biết, cho dù ngài có cho tôi mượn một trăm lá gan tôi cũng không dám nữa….”
Bùi Dục chỉ nhếch khoé môi lên, vô cùng khinh miệt mà cười một cái, hoàn toàn không đặt lời nói này vào tai của mình mà quay đầu qua hỏi giám đốc ở bên cạnh: “Cái phòng bao này vốn dĩ là ca làm của ai?”
“Là ca của Liễu Nhân Nhân và giám đốc Lý.”
“Kêu hai người đó qua đây.”
“Vâng.” Giám đốc cung kính đáp, rồi lập tức dặn dò người phía sau đi gọi Liễu Nhân Nhân và giám đốc Lý tới.
Không lâu sau, hai người đó đã xuất hiện ở trong phòng bao, dường như là đã ý thức được xảy ra chuyện gì rồi, sắc mặt hai người họ đều mang theo một sự trắng bệch và vô lực khó coi, Liễu Nhân Nhân nhìn Bùi Dục ôm Tịch Giai Giai vào lòng thì cũng biết mình đã tự đá phải tấm sắt rồi.
“Tổng giám đốc Bùi, anh đến rồi…” Liễu Nhân Nhân có chút yếu đuối mà lên tiếng nói, muốn nở một nụ cười, nhưng vì tâm trạng quá mức căng thẳng cho nên cô ta cười còn khó coi hơn là khóc nữa.
Bùi Dục cũng chả có tâm trạng nghe cô ta nói lời thừa thải, anh trực tiếp nói: “Là hai người đã đổi ca cho cô ấy?”
Giám đốc Lý đứng ở bên cạnh Liễu Nhân Nhân thấy vậy thì lập tức nói: “Là Liễu Nhân Nhân nói tối nay có việc nên đòi để Tịch Giai Giai đến thay thế, lúc đó tôi có khuyên rồi mà cô ta không nghe, cũng đã trưng cầu ý kiến của cô Tịch rồi mới sắp xếp như vậy…”
Một câu nói đã đẩy hết lỗi của mình lên người Liễu Nhân Nhân, sợ sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến mình.
Liễu Nhân Nhân trừng to mắt nhìn qua: “Anh! Không phải tôi nói với anh là bảo anh đi tìm người thế sao, ai mà biết anh đi tìm cô ta chứ!”
Không phải chỉ là nói dối thôi sao, hai người đều chả phải hạng hiền lành gì, lúc có chuyện thì bắt đầu chó cắn chó.
“Cô luôn không thuận mắt với cô Tịch, trong sáng ngoài tối đều giở thủ đoạn, hỏi xem mọi người có ai không biết không!”
“Tôi không thuận mắt cô ta khi nào, rõ ràng là anh khiêu khích không thành nên hãm hại tôi…”
“Được rồi!” Giám đốc ở bên cạnh nghe đến nhức đầu, lập tức lên tiếng ngắt lời hai người: “Đừng nói nữa! Giờ là lúc nào rồi mà tới phiên hai người tranh biện?”
Thanh âm vừa dứt, cả phòng bao đều yên lặng như tờ, Bùi Dục rõ ràng cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Tịch Giai Giai, anh rũ mắt xuống nhìn đỉnh đầu rối bù của cô gái, trái tim không ngừng chùng xuống, cái lửa giận cuồn cuộn đó sắp kìm chế không nổi nữa rồi.
Giám đốc lên tiếng phá tan đi tình cảnh bế tắc này, nhìn những luồng khí tức đáng sợ từ từ lan toả ra xung quanh người của Bùi Dục, đừng nói là bọn họ, mà ngay cả anh ta cũng có chút run rẩy sợ hãi rồi: “Tổng giám đốc Bùi, bây giờ nên xử lý thế nào?”
“Tay nào đụng vào cô ấy thì phế tay đó cho tôi, còn về hai người này…” Anh nói xong thì dời ánh mắt nhìn qua giám đốc Lý và Liễu Nhân Nhân: “Không phải muốn nổi tiếng, thích chỉnh đốn người khác sao? Phong sát cô ta toàn diện, sau này không cho phép bọn họ tham gia vào bất kỳ công việc gì, nếu như có ai dám chấp nhận họ thì chính là đối đầu với Bùi Dục tôi.”
Nghe thấy lời nói hùng hồn của người đàn ông, Liễu Nhân Nhân đã dự liệu ra được cuộc sống sau này của mình sẽ bi thảm đến mức nào rồi, không cho cô ta làm việc còn đáng sợ hơn là đánh cô ta một trận nữa.
Nhìn bóng ảnh quay người định rời đi của người đàn ông, cô ta không màng đến sự sợ hãi nữa mà tiến lên trước túm lấy anh: “Cậu Bùi! Em sai rồi, em biết sai rồi, cầu xin cậu cho em thêm một cơ hội đi, em mới hơn hai mươi tuổi thôi, em cần phải làm việc…”
Khoé mắt Liễu Nhân Nhân đã nhuốm đầy giọt lệ rồi, nhưng Bùi Dục lại giống như là không nhìn thấy, anh trực tiếp hất người đi, không hề kìm chế lực đạo một chút nào, khiến cho cả người cô ta va đụng vào mặt tường: “Cút.”
Bùi Dục lạnh lùng đưa Tịch Giai Giai ra khỏi phòng bao, anh không có về văn phòng của Hồng Đỉnh mà trực tiếp đưa cô lên xe.
Trong chiếc xe nanny rộng rãi, chiếc đèn trên đỉnh xe được bật lên, ánh sáng màu hoàng hôn sà vào trên người cô, cái đầu nhỏ luôn cúi gằm đó từ nãy đến giờ chưa hề ngẩng lên qua.
Ánh mắt Bùi Dục liếc nhìn thấy bờ vai trắng nõn lộ ra dưới lớp chăn mỏng của cô, anh cởi chiếc áo vest trên người mình ra rồi đặt ở bên cạnh: “Thay vào đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Nói xong, anh liền trực tiếp kéo cửa xuống xe, chỉ để lại một không gian yên tĩnh cho Tịch Giai Giai.
Nghe thấy tiếng cửa xe kéo ra rồi lại đóng lại, cơ thể Tịch Giai Giai khẽ run lên một chút, cô quay đầu qua thì nhìn thấy chiếc áo vest để ở bên cạnh mình, quần áo nửa thân trên gần như đã bị xé nát rồi, cô không còn cách nào khác, chỉ đành cầm lấy áo khoác mặc lên, sau đó lại dùng chăn mỏng quấn trên người mình.
Trên chiếc áo khoác của người đàn ông chỉ toàn là một mùi nước hoa Cologne thơm mát, trước đây Tịch Giai Giai đã ngửi qua vô số lần, nhưng chỉ lần này cô lại cảm thấy rất yên tâm.
Cô vốn tưởng rằng Bùi Dục là người xấu xa nhất mà cô gặp trong hai mươi năm đầu của cuộc đời mình, nhưng cho đến bây giờ cô mới hiểu, người xấu còn nhiều hơn cô tưởng tượng nữa.
Tối nay bị ép vào ghế sofa, bị hai người đàn ông đó lăng nhục xâm phạm, Tịch Giai Giai đã từng cảm thấy mình sẽ chết mất, nhưng mà không có, anh ấy đến rồi, người đàn ông luôn khinh miệt cô đã xuất hiện cứu cô rồi.
Tịch Giai Giai không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt nữa, cô chỉ cảm thấy rất an tâm, rất may mắn, cảm quan đối với người tên Bùi Dục này đã có một sự thay đổi rồi.
Bùi Dục hút một điếu thuốc xong rồi lại đứng ở ngoài một hồi mới lên xe, vì để cô có đủ thời gian thay quần áo, và làm dịu cảm xúc của mình.
Đến khi anh lên xe lần nữa, cô gái đã bao bọc mình lại vô cùng chặt chẽ.
Nhìn thân ảnh yếu đuối đó, mi tâm Bùi Dục liền nhíu chặt lại, anh trầm giọng hỏi: “Trên người có chỗ nào không khoẻ không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.