Những người đến Hồng Đỉnh tiêu xài vốn cũng chẳng phải hạng hiền lành gì, cô sẽ không bị dòm ngó tới thật đó chứ?
Trong lòng Tịch Giai Giai hoang mang không ngớt: “Vậy sau này tôi phải làm sao đây? Có, có khi nào tôi sẽ luôn bị bọn họ để ý tới không?”
Ánh mắt Bùi Dục quét qua khuôn mặt vì sợ hãi mà trắng bệch của cô, cảm thấy cũng đã đủ rồi, nếu hù doạ nữa thì thật sự sẽ hơi quá, anh nhàn nhạt nói: “Chuyện hôm nay cô về nhà với tôi chắc chắn bọn họ sẽ biết, đến lúc đó bọn họ nể mặt tôi sẽ không tiếp tục làm khó cô nữa đâu.”
Tịch Giai Giai bán tín bán nghi: “Thật sao?”
“Nếu không thì bây giờ cô cũng có thể về nhà đó, tôi cũng không có ngăn cô lại đâu.” Lúc nói lời này, chiếc xe đúng lúc đã tiến vào trong sân trước của một ngôi biệt thự, tắt máy ngừng xe lại xong, anh không vội đi xuống mà quay đầu qua nhìn cô: “Sao, có về không?”
Tịch Giai Giai suy cho cùng vẫn còn quá đơn thuần, những lời như vậy rơi vào tai cô thật sự sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhỏ, cô có chút sợ hãi loại người như Bùi Dục, nhưng so với hai người tối hôm nay, Bùi Dục trông cũng không đáng sợ như vậy nữa.
Chẳng qua chỉ là ở một đêm thôi, cũng sẽ không có gì đâu nhỉ?
Anh ta cũng đã cứu mình rồi, chắc sẽ không làm gì chứ?
Bùi Dục nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của cô, khoé môi mỏng của anh nhếch lên, nhẹ nhàng để lại một câu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282829/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.