Bên tai là tiếng sóng biển gào thét, bốn bề vắng lặng khiến cho bầu không khí lúc này càng thêm thoải mái dễ chịu, hai tay Mã Thiên Xích bỏ vào trong túi, hơi dừng chân lại, khó có khi nghiêm túc nhìn cô: "Cô rất thích Tiếu Tiếu."
Lần này, anh ta không hỏi cô mà là câu trần thuật.
Đường Uyển cũng không kiêng kị: "Đúng vậy, thằng bé là một đứa trẻ mà ai gặp cũng sẽ thích."
"Vì sao?" Anh ta bỗng nhiên đặt câu hỏi.
Đường Uyển suýt chút nữa đã không kịp phản ứng, chậm mất mấy giây mới hiểu được là anh hỏi mình vì sao thích Thẩm Tiếu.
"Không vì sao cả, chính là nhìn thằng bé cảm thấy rất thuần khiết, rất ngây thơ, suy nghĩ của trẻ con không hề phức tạp như người lớn, bọn chúng là lễ vật mà Thượng Đế ban cho nhân gian, tâm tính thằng bé rất tốt cho nên tôi mới vô cùng yêu thích nó như vậy." Giọng nói êm tai của Đường Uyển cộng với ánh sáng dịu dàng trong mắt cô khiến ngay tiếp theo cả người cô đều trở nên nhu hòa.
Đều nói phụ nữ ai cũng có thiên chức làm mẹ trời sinh, giờ khắc này, Mã Thiên Xích thật sự thấy được ở trên người cô.
Đáy lòng anh ta dâng lên một loại cảm giác khác thường, loại tâm tình này mấy ngày gần đây liên tiếp xuất hiện khiến anh ta theo bản năng muốn tránh né, không biết rõ là bởi vì sao mà chỉ là nhìn thấy cô gái bên cạnh luôn luôn có thêm mấy phần khác biệt.
Đường Uyển ghé vào trên lan can bờ biển yên lặng nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282748/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.