Bên cạnh anh còn có Thẩm Tiếu cũng mang vẻ mặt khinh thường.
Đêm hôm khuya khoắt, hai người này… lại làm sao thế?
Đường Uyển bị cảnh trước mặt làm đầu óc choáng váng, khó hiểu nên hỏi: “Sao thế?”
Không đợi Mã Thiên Xích trả lời, Thẩm Tiếu đã vội vã bắt đầu tố cáo: “Dì Đường, chú cứ muốn tắm rửa trước, nhưng cháu muốn tắm trước, cháu buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ!”
Mí mắt Đường Uyển giật giật, tuy trên mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép, nhưng trong lòng lại như có mười nghìn con ngựa chạy băng băng, thì ra… chính là vì vấn đề ai tắm trước à?!
Cái này có gì để cãi nhau chứ?
Tuy không hiểu một lớn một nhỏ đang làm gì, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên người đàn ông ba mươi mấy tuổi nào đó: “Anh đã lớn như thế rồi sao còn tranh giành với đứa nhỏ chứ, Tiếu Tiếu muốn tắm trước thì để thằng bé tắm trước đi.”
Nghe thấy Đường Uyển nói thế, Thẩm Tiếu càng như có chỗ dựa vững chắc, hai tay khoanh lại trước ngực, dáng vẻ không sợ ai hết.
Sắc mặt của Mã Thiên Xích càng nặng nề hơn: “Tôi có chứng sợ lông tóc.”
“Cái gì?” Đường Uyển nghĩ mình nghe lầm rồi: “Chứng sợ cái gì?”
“Tôi không thích nhìn thấy lông tóc rụng, không thoải mái.”
“…”
Lần đầu tiên nghe thấy nguyên nhân thế này, Đường Uyển bỗng chốc cạn lời, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Cô đảo mắt qua lại, bỗng nhiên nhìn thấy phòng tắm của mình, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu: “Tôi còn chưa tắm rửa, anh tắm ở phòng của tôi đi, tôi qua chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282749/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.